Lão Sư, Xin Đừng Ghét Em

Chương 14

Sáng hôm sau, nó bỏ học, cô bỏ dạy. Nó đi thật sớm đưa Tâm Tâm đến một nơi.

- "Em định đưa tôi đi đâu? "

Tâm Tâm nhìn nó bằng đôi mắt đầy nghi hoặc, cô sợ mọi chuyện lại tiếp diễn như tối hôm qua.

Nó thì gấp gáp đưa cô đến Royal Bar.

- "Đến đây làm gì? "

Nó chỉ tay về hướng cổng xe. Cô nhìn theo tay nó. Cả không gian như ngưng lại, yên lặng đến ngạt thở.

Nó làm ra cái chuyện này thực rất sợ, không phải là sợ cái tên Trương Tây Phổ mà là sợ Tâm Tâm bị lừa gạt tình cảm.

Làm cho cả đời cô sống trong đau khổ. Nó không muốn nhìn cô như vậy chút nào.

Thà đau một lần rồi thôi. Để cô có thể buôn bỏ hắn mà đi tìm một tình yêu mới chứ nó không muốn cô đau mãi mãi.

Trương Tây Phổ đang hôn môi, tay ôm ấp người phụ nữ khác.

Cô mù rồi mới yêu cái loại đàn ông như thế này! Đáng lẽ ra cô phải nghe lời cảnh báo mà Viễn Dung đặt ra cho cô.

Nó nắm tay cô tiến lại chỗ của bọn họ.

- "Đừng! Từ Viễn Dung! Đừng! "

- "Không sợ. Ech sẽ bảo vệ cô! Lâm Tâm Tâm, cô mau báo cảnh sát đi! "

Tâm Tâm nghe nhưng cố hỏi lại.

- "Em nói gì? "

- "Em nói cô mau báo cảnh sát đi! "

Gương mặt nó trở nên căng thẳng. Cô nghe lời nó gọi cảnh sát.

- "Sẽ đến trong ít phút nữa! "

- "Đi thôi! "

Nó kéo tay cô. Đến lại gần và đối diện hoàn toàn.

- "Yo, thầy Trương! Lại cô nào nữa đây? "

Nó vẫy vẫy tay. Thầy Trương quay lại định nói : "Lại... " - Hắn ta há hốc mồm, tay đột nhiên buôn hẳn người bên cạnh ra.

- "Tâm Tâm, nghe anh. Chuyện không như em nghĩ đâu! "

- "Không như tôi nghĩ? Anh muốn thế nào đây? Chuyện đã bày ra rành rành như thế rồi, anh còn muốn giải thích thế nào? "

- "Là cô ta. cô ta dụ dỗ anh. Anh yêu em.. Anh yêu... "

*Chát* Cái tát làm hắn khựng lại.

- "Chia tay. Chúng ta chấm dứt tại đây! "

- "Kỳ Kỳ. Qua đây nào! Chị làm rất tốt. Tôi sẽ thưởng thêmmm"

Từ Viễn Dung ngoắc người phụ nữ về phía mình. Hắn thững thờ, đôi mắt tuyệt vọng mất tất cả.

- "Bất ngờ à? Haha, bật lên đi! Kỳ Kỳ! "

Kỳ rút chiếc điện thoại ra bấm nút Replay. Giọng nói lanh lảnh cất lên, không ai khác kà Kỳ Kỳ và Trương Tây Phổ.

- "Anh yêu. Anh với em thế này thật ngại! "

- "Có gì đâu mà ngại! "

- "Anh sắp đính hôn rồi. Còn vợ của anh thì sao? "

- "Anh có yêu gì cô ta đâu. Cũng chỉ vì gia sản mà thôi. Xong hết việc, anh sẽ đuổi cô ta đi như là 1 con cún. "

Tâm Tâm lấy tay che miệng. Thật là quá sóc, không còn can đảm nữa mà bật khóc.

- "Cô Lâm, còn một chuyện nữa. Cô có biết tại sao khi ở ngoại thành cô lại bị bọn côn đồ ức hϊếp không? Đó là nhờ đống tiền dơ bẩn của hắn chỉ đạo đấy! Hừ! "

- "Nếu như tụi bây đã biết tất cả rồi thì..."

Nói, hắn rút con dao gấp mà hắn luôn đem theo bên mình ra, kéo Tâm Tâm lại kề dao vào cổ uy hϊếp.

- "Trương Tây Phổ! Ông điên rồi! Mau bỏ dao ra! "

Đúng là không nằm ngoài dự đoán của nó. Kỳ Kỳ nói, hắn có nột con dao trong túi quần. Vô lại!

- "Đúng! Tao điên rồi. Từ Viễn Dung - là mày, là mày đã phá hủy hết tất cả mọi thứ của tao, nếu không cả gia sản và Lâm Tâm đều là của tao! "

Hắn vừa nói, vừa đưa đầu lại gần tóc hửi hửi. Biếи ŧɦái. Hắn điên rồi.

- "Buông cô Lâm ra. Tôi đã báo cảnh sát rồi."

Mặt hắn biến sắc nhưng cũng không sợ hãi lặp tức trở về sắc mặt nguy hiểm.

- "Vậy tao và Lâm Tâm Tâm sẽ cùng chết! "

- "Tây... Tây Phổ! Anh buôn.. ưʍ.. em ra! "

- "Đáng lẽ em là của anh! Của một mình anh! "

Chiếc xe cảnh sát cũng đã tới.

- "Anh kia! Mau thả cô ấy ra. Anh đã bị bắt! "

Hắn quay mặt về sau. Trong lúc Tây Phổ sơ hở, Từ Viễn Dung xô hắn ra, kéo tay cô lại.

Tây Phổ vun con dao loạn xạ cả lên rồi hướng tới Tâm Tâm mà đâm.

Cô đứng kế bên nó, quá trễ rồi. Không thể đảo ngược tình thế. Nó liều mạng ôm cô vào lòng. Đỡ một nhát dao của Tây Phổ.

- "Ực"

Từ đầu nó vốn đã có chuẩn bị kỹ càng rồi nhưng không ngờ vẫn còn gánh lại hậu quả.

Hai, ba tên cảnh sát như cắt đã không chế được Tây Phổ, hắn bị áp giải về đồn công an để xử lí.

Viễn Dung ôm Tâm Tâm, gục xuống. Cô hoản sợ.

- "Đừng. Viễn Dung. Đừng làm tôi sợ! "

- " Lâm Tâm Tâm... Đầu em lại đau nữa rồi! Hì! Em làm hết tất cả chuyện này. Cô không giận en chứ? Em muốn cô hạnh phúc dù người bên cô suốt đời không phải là em... Cô ghét em lắm sao? Thôi, em buồn ngủ rồi, em muốn chợp mắt tí. "

Giọng nói nhỏ dần, ý thức mơ hồ. Đầu truyền đến một trận đau đớn dữ dội. Nó ngất đi trong vòng tay của cô.

- "Không! Viễn Dung. Tôi không có ghét em. Cả đời này kiếp này tôi vẫn không thể nào ghét được em. Tại sao? Em lại hiểu chuyện đến vậy? Khiến cho người khác... đau lòng. Tôi đưa em đi bệnh viện. Em hãy mau tỉnh dậy cho tôi Từ Viễn Dung! "