Lão Sư, Xin Đừng Ghét Em

Chương 13

*Ting Ting*

Nó hết bấm chuông lại ra sữc đập cửa.

- "Lâm Tâm Tâm! Cô mau mở cửa cho em. Cô Lâm. Lâm Tâm Tâm... "

Nghe tiếng ồn ào, từ trong nhà cô bước ra xem xét nhưng khi nhìn thấy rõ là nó, cô nhanh chóng chạy ra mở cửa rồi loi nó vào nhà .

Lâm Tâm Tâm nhìn máu chảy ra như suối lại bị ướt mem, nó thì đứng đờ nhìn cô. Bất phần cô thật lo lắng cho nó.

- "Đầu... đầu em... bị gì vậy? Từ Viễn Dung... máu... máu... máu nhiều quá! Có phải em lại đánh nhau không? "

Chả thèm để tân đến những lời đó, nó nhìn người co. gái nó rất thương yêu nà nghĩ lại trong tay kẻ khác thành trò tiểu khiển.

Nó ôm chặt cô lại, khóc hu hu như một đứa trẻ. Cô vuốt mái tóc ướt của nó, máu dính vào tay cô.

Lúc này, cô rất sợ. Sợ nó sẽ xảy ra mệnh hệ gì.

- "Mau đi tắm đi, để cô xem đầu em bị gì! "

Lâm Tâm Tâm nắm tay Viễn Dung vài bồn tắm, điều chỉnh nước ấm một chút rồi chạy ra tủ lấy đồ cho nó.

- "Mau tắm đi! "

Trong lúc nó tắm, cô chẳng hiểu chuyện gì đã xảy với nó. Thôi không quan tâm, cô chuẩn bị dụng cụ và thuốc để xử lí vết thương.

Từ Viễn Dung mặc đồ của cô rất rộng rãi. Nó lẽo đẽo đi ra, máu ngay đầu nó vẫn còn rò rỉ nà chảy xuống.

Nó lại ôm cô, dụi dụi vào ngực. Tâm Tâm phải xử lí vết thương cho đứa trẻ ngỗ ngáo suốt ngày gây chuyện này.

- "Đánh nhau sao? Sao lại đánh nhau? "

Trong khi Tâm Tâm hỏi thế này thì Viễn Dung lại trả lời thế kia.

- "Đừng đính hôn với Trương Tây Phổ. Em xin cô! "

- "Tại sao? "

Nó chạy vào phòng, lục lục trên đống đồ ướt móc chiếc điện thoại ra. Chết thật. Điện thoại sập nguồn rồi.

Nó không thể nào cho Tâm Tâm xem bằng chứng được. Nó quay trở ra.

- "Đừng cưới Trương Tây Phổ. Ông ta không xứng với cô! "

Tâm Tâm đứng dậy đi xuống ngà bếp để lấy cho nó cốc nước ấm.

- "Uống đi. Không lấy thầy ấy thì lấy ai bây giờ? "

Cô cười vờ vịt đưa cốc nước cho nó.

- "Lấy em! "

Nó nói nghiêm túc. Mặt cô trơ ra vì không tin nó có thể thốt ra hai từ đó.

Nó hớp một ngụm nước rồi đặt cốc nước lên bàn.

- "Lâm Tâm Tâm... Cô còn nợ em một điều kiện... Điều kiện của em chính là cô! "

Không đợi cho Tâm Tâm kịp phản ứng. Nó áp môi của mình vào môi của cô. Đưa đầu lưỡi nóng ấm của mình vào khuấy động cả khoang miệng.

Tâm Tâm đẩy Viễn Dung ra.

- "Từ Viễn Dung. Em điên rồi. Không thể. Chúng ta không thể được

- "Điên? Ngay cả cô cũng nói em điên. Tại sao lại không thể? Em yêu cô . Rất yêu cô. Như thế không được sao? "

Nó lại tiếp tục hành động ban nãy. Càng làm cho cô sục lùi, đến khi không còn cách nào lùi được nữa.

Trong khi lưỡi của nó vẫn điên cuồng khuấy đảo đầu lưỡi của cô. Cũng không còn cách nào khác. Tâm Tâm mới cắn vào lưỡi nó.

Máu từ lưỡi nó chảy ra. Nó dừng lại.

Tâm Tâm cũng không hiểu thế nào bất giác đánh vào mặt nó, rồi lại không nhịn được nước mắt đã lăn dài.

Nó buông cô ra, đưa tay lên mặt mình. Chỗ lúc nãy bị đánh rồi chập chừng lấy tay lau đi những giọt lệ trên má cô.

Nhưng chính nó cũng không hay biết mình cũng đang khóc

- " Xin lỗi ! ... Lâm Tâm Tâm ! Xin Lỗi ! Là em đã sai ... Sai ngay từ đầu. Là em đã quấy nhiễu cuộc sống của cô. Em cứ tưởng ... tưởng cô không giống như họ. Nhưng đến cuối cùng ... đến cuối cùng vẫn là em - kẻ thua cuộc năm đó ! Đừng khóc nữa. Em sẽ đi."

Bao nhiêu cay đắng, tủi hờn nhịn nhục nó đều để ở trong lòng, không bộc lộ ra.

Tưởng như có thể quên đi mọi thứ làm lại từ đầu. Nhưng bây giờ nó lại tự lụy rơi vào vết xe đỗ của năm đó.

Thật nực cười.

- "Lâm Tâm Tâm. Cô ghét em cũng được. Nhưng ngày mai, cô phải đi cùng em đến một nơi. Thầy rồi, nghe rồi. Cô sẽ hiểu hết tất cả ! "

Nó bước từ từ ra bên ngoài, lòng đau như cắt. Là nó, nó đã tự đa tình quá lâu đi.

- "Bạch Chỉ. Tao xin lỗi. Hình như mày đã đúng. Tao... lại ngu ngốc thêm một lần nữa rồi! "

Viễn Dung khựng lại, nó quay nhìn cô, cười trên những giọt nước mắt.

- "Cô Lâm! Em thực sự thích cô. Cô ghét em đến nỗi không thể chấp nhận được em sao?"

Nó chạy thẳng ra xe phóng đi mất hút.

Ở trong nhà, cô khụy ở góc tường. Khóc rất lâu, rất lâu.

- "Cô Lâm! Em thực sự thích cô. Cô ghét em đến nỗi không thể chấp nhận được em sao?"

Câu hỏi của nó cứ bay lởn vởn trong đầu cô, đến tận bây giờ cô vẫn không hiểu nổi tình cảm của mình giành cho Từ Viễn Dung là như thế nào?

Đơn thuần chỉ là tình cảm cô trò hay ẩn sâu trong đó là một loại tình cảm mà cô cố tình che giấu nó đi??!