Kể từ 1 tuần sau khi nó ở bệnh viện. ngày nào cô cũng túc trực bên nó, chăm sóc nó.
Thỉnh thoảng Bạch Chỉ và Vũ Tri Vi đến thăm nó rồi đi. Công việc ở trường cũng có người dạy thay cô một thời gian.
Trương Tây Phổ thì cũng đã bị xử phạt thích đáng cho những lỗi lầm mà hắn gây ra.
Lâm Tâm Tâm lúc nào cũng nhìn nó, nhìn nó đến phát điên.
- "Đừng ngủ nữa có được không? Viễn Dung, cô sai rồi! Cô rất nhớ em! Tỉnh lại đi!"
Cô nắm tay nó áp vào khuôn mặt đang lả chả rơi lệ.
*Cạch* Một vị bác sĩ bước vào.
- "Bệnh nhân Từ Viễn Dung được làm thủ tục sang bệnh viện nước ngoài. Xin cô bui lòng hợp tác. "
Cô ngạc nhiên.
- "Là ai? "
- "Là tôi! "
Từ ngoài bước vào một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi.
- "Tôi là Từ Tôn. Là cha của Từ Viễn Dung, rất vui khi được gặp cháu. "
- "Chào chú, cháu là Lâm Tâm Tâm - là giáo viên của em ấy. Mời chú ngồi. "
Cô không khỏi ngạc nhiên.
- "Tôi đã nghe thằng Chỉ và con bé Vi kể hết mọi chuyện... Kể cả chuyện tình cảm của Viễn Dung. "
- "Cháu... "
Cô ngập ngừng đôi chút, vẻ mặt hối hận. Từ Tôn mặt vẫn như cũ, có vẻ là hơi cứng ngắc.
- "Được rồi. Về đi. Tôi đưa con bé cứng đầu này đi! "
Cuộc đối thoại hôm ấy diễn ra quá ngắn.
Lâm Tâm Tâm phải chấp nhận việc đi nước ngoài chửa trị của Từ Viễn Dung.
Nó bị chấn thương ở đầu. Rất có thể sẽ mất mạng khi còn điều trị trong bệnh viện nội thành.
Từ hôm đó, cô như người không hồn. Tâm Tâm bắt đầu đi dạy lại. Cô vẫn đang đợi nó, một niềm tin tràn trề là nó sẽ về.
Một năm... một năm rưỡi... hai năm... hai năm rưỡi... rồi ba năm... Ba năm dài đằng đẳng trôi qua như một cơn gió.
Cô vẫn sống ở đó. Vẫn dạy ở chỗ cũ.
Hôm nay, cô quyết định đi shopping một chuyến, tân trang lại đồ đạc một chút.
Chiếc taxi đưa cô đến một siêu thị khá lớn.
Cô hết lả lướt ở chỗ này rồi lại lả lướt đến chỗ khác.
Giường, bàn, tivi,... oa đều phải cải cách hết nha, thực sự là cô quá nghèo rồi.
Cô cười khổ khi cứ nhìn tiền trong thẻ không cánh mà bay.
- "Ôi! My money! Tiền của tôi! Lương của tôi! Hu hu! "
Than vậy thôi chứ Tâm Tâm cũng tiếp tục quẹt quẹt quẹt. Đồ thì sẽ có người chuyển đến khong nay mai nên cô không hề bận tâm.
Sau khi xong xuôi, cô mới đi bộ từ từ về nhà.
Thật là, bao năm cô cứ chôn vùi trong không khí ngạc thở, nay cũng có cơ hội hít thở bầu trời trong lành này.
Tâm Tâm cứ thế mà tản bộ cuối cùng cũng về đến nhà.
Cô đang định lấy chìa khóa ra mở cửa nhưng không ngờ, cửa rào của nhà cô đã bị ai đó mở toan ra.
- "Trộm! Trộm! Có trộm! "
Cô bước thật chậm rãi vào nhà. Tay giữ chặt túi sách của mình.
Vào đến phòng khách, cô càng thận trong hơn, mọi thứ thật yên lặng.
Đột nhiên truyền đến bên tai cô một giọng nói quen thuộc, ấm áp, thanh lãnh, nhẹ nhàng đến lạ.
Cho cô cả đời cũng không quên được giọng nói này. Giọng nói khiến cô như chìm vào địa ngục suốt ba năm.
- "Lâm Tâm Tâm! Em về rồi!