P2 - Chương 31: CÂU CHUYỆN CỦA NGÀY XƯA
( Ngươi là xã hội đen ...còn ta là cảnh sát ...ta đến đây chỉ để bắt ngươi...ngươi lại dựa vào ta mà uỷ khuất )-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Một người nước mắt tuôn rơi bỗng nhiên dừng lại khi thấy ở đây ko chỉ có một mình mình.
" Ngươi thích lén lút theo ta đến vậy sao?"
Thư Kỳ quay mặt ra phía ngoài cửa nơi Lệ Hằng đang đứng . Cô gái đó cũng từng bước đi vào .
" Đại Tỷ chị ...có chuyện gì à ? "
" Lệ Hằng ...ta thích ngươi gọi ta là Thư Kỳ"
Cô gái này nói ra những lời đó khi trên tay vẫn còn cầm chai rượu đã khui...ko cần rót ra ly mà trực tiếp uống cứ như nước lã. Bản thân Lệ Hằng ko hiểu tại sao bây giờ mình lại như vậy ...có một chút gì đó đau lòng cũng có một chút gì đó khó chịu ...cảm giác này cô chưa từng có. Nhìn thấy con người đó từng hơi nuốt cạn thứ chất ko tốt lành gì cho cơ thể ko thể chịu được nên đã đưa tay giật lấy .
" Trả cho ta"
" Chị muốn uống chứ gì ...được ...em sẽ uống cùng chị"
Bao nhiêu năm nay ai cũng cho rằng Đại Tỷ của Tiến Hưng ko gì có thể làm cô gục ngã . Nhưng ngày hôm nay cô thật sự ngã khuỵ xuống nền gạch ...dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo . Lệ Hằng thấy vậy nên cũng ngồi xuống bên cạnh Thư Kỳ.
" Lệ Hằng ...ngươi sẽ yêu người xấu hay người tốt"
" Tốt thì sao ...còn xấu thì thế nào ? "
" Ta ko biết cái gì phân biệt rõ giữa tốt và xấu ...nhưng hình như ta từng là người tốt"
" Người tốt sao ?"
Lúc này Lệ Hằng cảm thấy vô cùng bất ngờ . Người như Thư Kỳ đào tạo ra bao nhiêu sát thủ máu lạnh ...bản thân lại chưa từng có chuyện xấu gì chưa làm . Loại người như vậy cô còn nghĩ là nhân cách từ lúc mới sinh ...Vậy mà có thể từng là người tốt sao ?
" Ngươi thấy cây hoa hồng trong tay ta ko ...trước khi nhận nó ta từng là người tốt đấy "
" Sao lại như vậy ?"
Vốn dĩ Thư Kỳ chưa từng kể cho ai nghe chuyện này ...nhưng Lệ Hằng là người duy nhất Thư Kỳ tin tưởng ...hơn nữa trong men say cô cũng ko ngại gì nói lại chuyện mình đã giấu đi trong suốt hai mươi mấy năm qua.
-------------------------------------------------
Câu chuyện của ngày xưa...
" Kỳ Kỳ em làm xong rồi này ...đẹp ko"
Người đang mặt mũi tèm lem chạy đến cầm trên tay cây hoa hồng tinh xảo tặng cho Thư Kỳ ... cũng là người em mà cô yêu thương nhất – Phạm Hương.
" Ong con ...đẹp quá ...mà sao em bẩn thế ...bị té à"
" Ko có ...thôi em về tắm đây ... chúc chị sinh nhật vui vẻ ...hì"
Phạm Hương nói xong thì lập tức chạy ngay về căn phòng của mình ... sau đó lén lút đi tìm người làm bếp trong nhà dạy mình trang trí bánh kem .
Sau khi nhận được thì Thư Kỳ đã rất vui vẻ đi về phòng ...nhưng giữa đường thì lại bị một người áo đen bắt đem đến một căn phòng bí mật .
" Thả tôi ra ...thả ra"
" Ngươi là ai ...đem ta đi đâu"
Vừa mới nói thì đã bị nguyên cây roi đập thẳng vào người ... một tia máu hiện lên trên da thịt non nớt .
" A"
" Ngươi có biết vì sao ngươi bị đánh ko ...ta chính là làm theo lệnh của ông Trùm"
" Ko thể nào người rất thương ta"
" Thương ...kẻ ông ấy thương là Phạm Hương ... Phạm Hương vì làm cái thứ này cho ngươi bị té xuống sông sắp chết...ông ta hận đến muốn gϊếŧ ngươi kìa"
" Ong con té xuống sông sao ?"
Từng đòn roi sắt bén đó cứ liên tục đánh vào người đứa trẻ này như trừng phạt . Đứa trẻ đó ko có cách nào tránh khỏi chỉ biết ôm mặt khóc lóc chưng cầu sự giúp đỡ.
" Thư Kỳ mặc dù ngươi là con ruột của ông Trùm trước đây ...nhưng ngươi yếu đuối như vậy làm sao sau này lãnh đạo được Tiến Hưng ...còn Phạm Hương thì khác ... nó mạnh mẽ và quyết đoán ...ông Trùm hiện tại chính là sẽ nhường lại chiếc ghế này cho nó"
" Lúc đó tình cảm chị em gì đó cũng chỉ bằng thừa ...ngươi sẽ ngay tức khắc bị đá ra đường ...như một đứa ăn mày"
" Ko đâu ...Phạm Hương sẽ ko như vậy"
Cũng ngay lúc đó một đoạn băng được phát lên trong phòng tối ...hình ảnh của người đàn ông đó cùng với Phạm Hương lần lượt hiện lên .Kèm theo đó là một cuộc hội thoại.
" Phạm Hương trên đời này chỉ có tiền bạc và địa vị mới là quan trọng nhất ... chỉ khi nào ngươi cầm trong tay hai thứ đó ngươi mới có thể hạnh phúc"
" Thật sao ?"
" Nhưng ngươi tuyệt đối ko thể có được điều đó nếu như một người còn sống"
" Là ai ?"
" Thư Kỳ... cho nên ngươi chỉ có thể chọn một thôi . Một là ngươi sẽ gϊếŧ chết Thư Kỳ để độc chiếm tài sản sau này của ông Trùm ...hai là ngươi cứ tiếp tục màn kịch chị em sến súa đó của ngươi...Phạm Hương ngươi chọn cái nào ?"
Trái tim Thư Kỳ như tan ra thành từng mãnh vụn vì câu trả lời của Phạm Hương . Tâm trạng non nớt bị một đả kích làm gục ngã hoàn toàn.
" Ta chọn tiền bạc và địa vị...."
Ngay lúc đó thì đoạn ghi hình lập tức ngắt đi ... Thư Kỳ cũng ko còn tâm trạng nào mà nghe tiếp nữa. Lúc này bỗng dưng cánh cửa trong phòng tối mở ra ...người kia ko biết từ lúc nào đã đi khỏi ..những vết thương rỉ máu trên người đứa trẻ này nhưng ko làm nó đau bằng vết thương bị Phạm Hương đâm một nhát ở trong tim .
Trong một chốc Thư Kỳ chạy nhanh ra ngoài . Khi nhìn thấy bố của nó ...nó đã ko kìm lòng được ...cứ như một đứa trẻ khi bị ai ức hϊếp chỉ muốn được bố mẹ mình nâng niu bảo vệ và an ủi . Nhưng cái Thư Kỳ nhận được chính là một ánh mắt như gϊếŧ người của bố .
" Ngươi tránh ra cho ta... ngươi là hậu duệ của ông Trùm trước đây ...mà suốt ngày gặp chuyện gì là khóc lóc ...ngoài khóc ra người còn biết làm cái gì"
Người đàn ông đó từng rất yêu thương nó nhưng sao bây giờ lại như vậy . Người em mà nó yêu thương nhất cũng tàn nhẫn như thế. Có phải nó đang nằm mơ ko ... hay từ trước đến giờ là nó ko chịu tỉnh để nhìn ra bộ mặt của họ .
Người đàn ông này khuôn mặt nhăn nhó ...tay đang ôm lấy đầu sau khi mắng Thư Kỳ thì bỏ đi . Máu trên người của Thư Kỳ chảy càng lúc càng nhiều sau đó thì gục xuống hôn mê bất tỉnh . Sau đó có người đưa Thư Kỳ đi băng bó lại .
Lúc đứa trẻ đó tỉnh lại nó đã buồn đến mức đi lang thang xung quanh nhà . Ngay lúc đi ngang căn phòng của Phạm Hương thì nhìn thấy cái cảnh cha con tình thâm . Người đàn ông sẵn sàng phủi tay quay lưng với nó đang xoa đầu một đứa con khác cười một cách ôn nhu.
Cuối cùng thì nó đã có thể hiểu được cái gì gọi là đen tối trong tâm hồn . Nó bắt đầu tin những gì tên bắt nó đã nói . Nó vừa đi vừa khóc cũng ko biết đã đi bao lâu và đi qua những nơi nào . Trên tay vẫn nắm chặt cánh hồng ko buông.
Ngày hôm sau cũng chính là sinh nhật của nó Phạm Hương đó đã cầm theo chiếc bánh sinh nhật đến tặng nó ...và ngay lập tức gương mặt như ko có gì xảy ra đó làm nó oán hận ..nó đã quăng thẳng chiếc bánh đó vào mặt Phạm Hương và thẳng chân đạp cánh hồng mà nó luôn nâng niu xuống đất . Sau đó bỏ đi .
Kể từ ngày đó tên áo đen luôn bắt nó phải học cách bắn súng , nó ko học thì bị đánh cho thừa sống thiếu chết . Hắn đem nó nhốt vào một chiếc l*иg sắt bắt nó phải đánh nhau với đứa trẻ khác . Chỉ khi nào thắng nó mới được ăn cơm ...hắn dạy cho nó thế giới bây giờ nó ko muốn chết thì người khác nhất định phải chết .
Cuộc sống như địa ngục trần gian đó làm cho nó khóc ko biết bao nhiêu lần . Dường như bao nhiêu nước mắt trong cuộc đời con người cần phải có... thời gian đó đều đã rơi hết . Nó khóc vì đau nhưng cũng nhanh chóng lau đi . Bởi vì người đó từng nói với nó rằng ngoài khóc ra thì nó chẳng còn biết làm gì . Nó muốn mọi người phải hối hận . Thư Kỳ nhất định sau này sẽ ko rơi thêm một giọt nước mắt nào trước mặt các người .
Nhân cách tốt lành nhưng được nhuộm màu đen thẳm trong một thời gian dài ...đem Thư Kỳ biến thành ác ma băng lãnh ko bao giờ gục ngã vì người khác . Và kể từ khi Thư Kỳ lớn lên tuyệt nhiên chưa từng khóc một lần nào .
Thư Kỳ dán lại cánh hồng từng thẳng chân đạp ko biết có phải vì còn tình cảm yêu thương dành cho Phạm Hương hay hoàn toàn là thù hận ...mỗi lần nhìn vào nó cô sẽ nhớ lại bọn họ ngày hôm đó ban cho cô niềm vui và đau khổ liên tiếp như thế nào .Nó được tồn tại với một mục đích là nhắc lại sự oán hận.
Quả nhiên đã hai mươi mấy năm Thư Kỳ với giọt nước mắt ko biết định nghĩa ra sau ...thì hôm nay đã rơi trước mặt Lệ Hằng . Khi Lệ Hằng còn chìm đắm trong câu chuyện đau lòng kia . Thì Thư Kỳ đã cởi đi chiếc áo của mình ...để lộ ra làn da trắng mịn như tuyết nhưng được khắc hoạ thêm vài vết sẹo dường như sẽ cả đời ko phai .
" Cái này là do Phạm Hương ban cho ta ... và cái này cũng làm cho ta thành một kẻ người người oán hận"
" Thư Kỳ..."
" Phải ... ta thích nhất là lúc ngươi gọi tên ta... hm"
Thư Kỳ đã bắt đầu ko còn tỉnh táo nữa ...gương mặt như sắp chìm vào trong giấc ngủ... vẫn nở một nụ cười nhẹ trên môi.
" Ta buôn bán hàng cấm ...ta gϊếŧ người ko gớm tay ... ta xấu xa như vậy ... Lệ Hằng ...ngươi sẽ ko yêu ta có đúng ko ?"
Cũng chính lúc này Thư Kỳ đã hoàn toàn ko kìm được mình ...khi thân thể đó gục xuống Lệ Hằng đã ôm lấy cả người cô ...cảm giác này sao lại ấm áp quá . Ta chưa từng được ai ôm như vậy cả ... Thư Kỳ đi vào một giấc ngủ say bỏ mặt Lệ Hằng đang chìm trong hỗn loạn .
Ngươi là xã hội đen ...còn ta là cảnh sát ...ta đến đây để bắt ngươi ...sao lại trở thành người mà ngươi dựa dẫm . Cảm giác bây giờ của ta tại sao một chút chán ghét ngươi cũng ko có . Thư Kỳ mà ta căm hận quyết bắt cho được bây giờ đang ở đâu . Tại sao ở đây lại là một Thư Kỳ chịu nhiều uất hận nhẹ nhàng nép vào lòng ta . Một cảnh sát lại đi tội nghiệp một tên ác ma của xã hội đen . Ta cuối cùng là loại cảnh sát gì ? Có phải chỉ là ta đang tội nghiệp ngươi hay ... Lệ Hằng thật sự ko dám nghĩ đến tình huống đó . Nhưng đôi tay thì vẫn ko ngừng ôm chặt lấy thân thể co rút trong người cô ...với những giọt nước mắt chưa khô nhuộm đầy mi mắt.
To be continued...
P/s : Ngược từ cặp chính cho đến cặp phụ .... nhưng ngược như vậy lâu lâu quăng cho cục đường mới kí©ɧ ŧɧí©ɧ chớ... khà khà ...hôm nay vui sẽ tiếp tục bung 2 chap .
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Phiên Nhi Liêu