P2 - Chương 32: KẺ GIẬN HỜN ĐÁNG YÊU
( Ngươi khóc lóc ngươi giận hờn ... chỉ ở ta mà bộc lộ )----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tạm thời Lệ Hằng ko nghĩ đến những lời Thư Kỳ vừa nói và trong tim mình đang nghĩ gì nữa. Cô mặc lại áo cho Thư Kỳ ...nhìn qua thân thể vạn người mê đó thật sự có chút cảm giác ko đành lòng ...nhưng rồi nhanh xua tan tạp niệm . Nhẹ nhàng ẳm Thư Kỳ vào giường ...đắp chăn lên và nở một nụ cười cũng ko hiểu nguyên nhân gì . Nhớ lại câu chuyện đó Lệ Hằng quyết định sẽ đến nói với Lan Khuê và Phạm Hương .
--------------------------------------------
Sáng hôm sau:
Đang hành xự trong nhà tự dưng ở đâu tiếng chuông cửa ầm ĩ làm Phạm Hương có chút khó chịu .
" Ưʍ...Hương ...có người đến"
" Mặc kệ ..."
" Aaaa...Hương đừng như vậy ...em sẽ ko chạy đâu ...aaa... tối em đền cho Hương "
" Vậy tối Hương sẽ ăn em đến chết luôn"
Sau khi cả hai đã ở trong trạng thái hoàn toàn lành lặn thì mới ra ngoài . Nhìn thấy cái mặt Lệ Hằng thật sự Phạm Hương cảm thấy hối hận khi bỏ chuyện tốt để gặp ôn thần .
" Qua đây làm gì ?"
" Qua thăm chị dâu ...hỏng được sao Nhị Tỷ"
Lệ Hằng nói xong ko đợi cánh cửa đó đóng lại lập tức chạy nhanh vô nhà. Lan Khuê cũng vừa trong phòng bước ra với cái tướng đi ko được bình thường.
" Hình như tới ko đúng lúc rồi... quyết liệt vậy chị dâu"
" ..."
Nhìn thấy cái tình cảnh đó ... Lệ Hằng nếu như là trước đây sẽ sôi máu lên ...dù gì người ta cũng có cảm tình với chị dâu mà ... nhưng hôm nay chỉ cảm thấy tức cười thôi ...gương mặt mỏng của Lan Khuê tất cả đều nhuộm đỏ lên hết .
" Ngươi thấy người ngươi thương như vậy ...vẫn có thể cười à"
Phạm Hương ngồi xuống ghế đối diện với Lệ Hằng ko nhân nhượng trực tiếp hỏi thẳng .
" Em yêu chị dâu với một tình yêu cao cả mà... chị ấy hạnh phúc thì em cũng hạnh phúc thôi"
" Được rồi ... đừng đùa nữa...đến đây có chuyện gì ?"
Lúc này Lan Khuê cảm thấy Lệ Hằng càng ngày càng quá đáng mà ...ko phải qua đây để phá gia can ngươi ta đó chứ ... nàng cố tình ngồi sát bên cạnh Phạm Hương vùi đầu vào ngực cô dụi dụi .
" Qua thông báo cho hai người một tin mới mò được ...mấy người trả lễ cho em bằng phim người lớn free à ?"
" Tin gì ?"
" Nhị Tỷ chuyện giữa chị và Thư Kỳ hai mươi mấy năm trước trong ngày sinh nhật"
Vừa nghe thì cả Phạm Hương và Lan Khuê đều cảm thấy hoàn toàn mất bình tĩnh . Câu chuyện muốn biết từ lâu cuối cùng cũng được Lệ Hằng nói ra. Nhưng nó hoàn toàn ko phải những gì diễn ra ngày hôm đó.
" Sao em lại biết ? Có bao nhiêu sự thật trong câu chuyện kia "- Lan Khuê nhìn thấy gương mặt ko một giọt máu của Phạm Hương nên đã quay sang hỏi Lệ Hằng.
" Chính miệng Thư Kỳ trong cơn say nói ra... nếu chị ấy gạt em thì em đành chịu ...còn ko thì em dám đảm bảo những chuyện vừa kể là sự thật "
" Ngày hôm đó chị quả thật đã nói như thế ...nhưng câu nói ko phải kết thúc ở đó ...chính xác của câu đó là : Tôi chọn tiền bạc và địa vị thì sẽ ko còn xứng là Ong con của Kỳ Kỳ....tên khốn đó cố tình cắt ngắn đi"
Quả thật Lan Khuê biết chắc Phạm Hương ko phải loại người như Thư Kỳ kể ...Thư Kỳ cũng ko phải loại người vu oan cho người khác. Là họ bị sắp đặt vào một âm mưu chia cắt của kẻ khác . Muốn chị em họ phải tương tàn nhau ...sau đó kẻ đó làm ngư ông đắc lợi .
Còn về phần ông Trùm Phạm Hương nói ông ta mắc một căn bệnh...khi tái phát đầu sẽ đau như búa bổ ...tính tình hoàn toàn thành người khác ...có lẽ Thư Kỳ đã gặp ông ta trong lúc bệnh bộc phát ...chứ rõ ràng khi hết bệnh ông ta còn cùng Phạm Hương ở trong phòng chuẩn bị bánh kem cho Thư Kỳ.
" Đúng là hiểu lầm thật mà ... một kế hoạch đặt ra khiến chị và chị ấy hận nhau suốt hơn hai mươi mấy năm"
" Bây giờ chúng ta đến nói rõ với chị ấy đi"- Lệ Hằng lên tiếng.
" Liệu Thư Kỳ có tin những gì chị nói ko ...oán hận đã dày vò chị ấy lâu như thế" –Phạm Hương có chút ko thể quyết định được.
" Cái chúng ta cần tìm chính là người đàn ông đó ...chỉ có như vậy chị ấy mới tin.. Phạm Hương chị có cách tìm ra ông ta đúng ko?"- Lan Khuê đột nhiên đưa ra lời đề nghị.
" Được ...chị nhất định bắt được hắn ta ...đó chính là món quà sinh nhật năm nay chị sẽ tặng cho Thư Kỳ ...kẻ khiến chị ta thành ác quỷ"
------------------------------------------------
Sau một giấc ngủ say ... đến tận sáng hôm sau thì Thư Kỳ mới thức giấc ...cô có một tật xấu là khi uống say xong tỉnh lại thì rất mơ hồ , ko nhớ mọi chuyện lúc say đã phát sinh. Lúc này Lệ Hằng cũng từ nhà Phạm Hương trở về nhìn thấy Thư Kỳ lảo đảo bước xuống giường nên đã chạy nhanh đến .
" Thư Kỳ cẩn thận"
" Ko biết lớn nhỏ ... Thư Kỳ để cho ngươi gọi sao ?"
Đưa tay lên để trên trán Thư Kỳ ...gương mặt ngu muội nhìn lấy người đối diện .
" Ngươi làm cái quái gì vậy ?"
" Ko phải là ngủ một đêm dậy liền bị mất trí nhớ ? "
" Biến đi"
" Rõ ràng hôm qua trong lúc chị chật vật như thế đã ẳm chị lên giường ngủ ...còn ôn nhu mà đắp mền cho ...hôm nay lại phủ với người ta như vậy"
" Lảm nhảm đủ rồi đi ra ngoài cho ta...ta cần tắm rửa"
Quả thật là Thư Kỳ hoàn toàn chẳng nhớ hôm qua mình lại còn khóc lóc trước mặt người này . Chỉ cảm thấy hơi nhức đầu một chút . Còn con người này lại đứng lảm nhảm ko biết là đang nói cái gì.
" Lại còn ngại ... Thư Kỳ thân thể quả thực rất đẹp ha...cho xin chút bí quyết đi nào...sao nhìn ngon thế ?"
Chát...
" Ngươi dám lợi dụng ta"- Thư Kỳ nhìn lại thì đúng là chiếc áo của mình bị bung vài nút.
" Là ngươi tự cởi trước mặt ta"- Lệ Hằng vì bức xúc nên ko chị em gì nữa hết .
Chát ...Bốp.... Bịch... Rầm. Lời vừa nói xong lập tức bị ăn thêm một cái tát kèm theo là những thứ mà ngay tầm tay của Thư Kỳ chọi thẳng vào mặt cô .
" Ngươi là đồ lưu manh...đồ khốn kiếp ...xéo ra ngoài trước khi ta gϊếŧ ngươi"
Không đợi Thư Kỳ nói thì Lệ Hằng đã nhanh chóng che mặt lại chạy nhanh ra ngoài từ lúc nào.
" Cái thể loại gì thế này ...rõ ràng ngươi mới là lưu manh ...đối xử với ta như vậy ...vậy mà hôm qua lại còn cảm thấy tội nghiệp ngươi...đồ lưu manh"
----------------------------------------------
Hôm nay chỉ còn cách sinh nhật Thư Kỳ hai ngày ...mọi người đều đang chuẩn bị trang trí cho căn nhà thêm rực rỡ. Hôm nay Phạm Hương cùng với đàn em của mình đi tìm tên đó . Còn Lan Khuê thì lại đến chỗ Thư Kỳ .
Nói về cô gái hôm trước được rước về ở sân bay ...mấy hôm nay vì Thư Kỳ bận rộn nên cô ta chưa dám qua . Hôm nay đã chịu ko nổi ngay lập tức qua biệt thự tìm kiếm cô.
" Thư Kỳ"
Khi vừa thấy Thư Kỳ bước ra từ trong phòng với một thần thái ko chê vào đâu được . Cô gái đó lập tức bay đến ôm lấy cả người cô .
" Em mới qua à...nhóc con"
Vừa mới mới ôn nhu với Phương Anh – tên của cô gái đó ....Khi bắt gặp gương mặt khốn kiếp đó của Lệ Hằng lại nhanh chóng trở nên như muốn gϊếŧ người .
Ta gọi tên ngươi ...ngươi đối với ta hằn học ...còn con xú nha đầu đó thì vui vẻ như vậy . Lại còn dùng ánh mắt đó với ta ...biết vậy hôm đó ta sẽ quay lại cảnh ngươi khóc lóc rồi tự cởi đồ mình cho nguyên cái tổ chức này xem .
Trong lúc đó hai người khó ưa trước mặt lại còn hôn nhau . Đối với Thư Kỳ mà nói đó là một nụ hôn xã giao nhưng khi nó lọt vô mắt Lệ Hằng thì cứ như cảnh tượng khó coi nhất năm.
" Nè sao vậy ?" – Lan Khuê thấy Lệ Hằng thẩn thờ thì lay gọi .
" Ko có gì chị dâu ... chị dừng tay một chút ...chúng ta đi chơi nào"
Lệ Hằng nham nhở ôm chằm lấy Lan Khuê . Cũng ko biết tại sao lại làm vậy.
" Ngươi lại nổi chứng sao ?"- Lan Khuê nhẹ nhàng nói với Lệ Hằng .
" Vì người ta thích chị mà"
Ở bên kia toàn bộ cảnh tượng đó đều được thu vào mắt Thư Kỳ . Gương mặt người đó lúc thì đỏ lên ...chân mài nhíu lại ...đôi tay bỗng trở nên siết chặt ... ko nói ko rằng lập tức bỏ đi .
Còn ở bên này sau khi nhìn thấy toàn bộ biểu hiện đó của Thư Kỳ cũng ko biết tại sao lại thoải mái như vậy ...ngươi thích đυ.ng chạm với người khác chứ gì ...ta cũng vậy thôi . Ngươi giận dỗi cái gì đây ...ơ mà gương mặt đỏ đỏ lúc nãy sao lại cảm thấy cực kỳ đáng yêu.
To be continued...
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Phiên Nhi Liêu