Người Hầu Cho Ác Quỷ [Hương Khuê]

Chương 58

P2 - Chương 30: THƯ KỲ NGƯƠI BIẾT KHÓC
( Một tia sét vô tình ghé ngang qua...để cho ta thấy rằng ngươi biết khóc)

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chiếc xe đã chạy đi nhưng Hà Hồ vẫn ko ngừng lớn tiếng gọi nó lại . Khi chiếc taxi Thanh Hằng vừa gọi đến thì cả hai đã lập tức đuổi theo ... nhưng hoàn toàn ko còn một chút bóng dáng .

" Rõ ràng là mèo con ...sao nó lại làm như ko quen chúng ta"

" Cũng có thể là người giống người thôi"

" Ko thể nào ... em nhất định phải làm rõ chuyện này"

Khi họ thấy đã ko tìm được tung tích chiếc xe đó nữa thì đã kêu tài xế taxi chạy thẳng đến sở cảnh sát trong thành phố.

" Chào Sếp ...chào Madam"- cả hai đồng thanh chào hỏi hai người đang mặc quân phục trong sở cảnh sát.

" Là người của sếp Lý có phải ko?"

" Dạ đúng ...tôi là cảnh sát chuyên điều tra về các vụ buôn bán ma tuý còn chị ấy là pháp y"

Sau khi vị cảnh sát đó nghe Hà Hồ giới thiệu về mình . Thì cũng nhanh chóng cho người đến đưa Thanh Hằng đến phòng pháp y ...còn mình thì trực tiếp đưa Hà Hồ vào một phòng làm việc .

" Mọi người tập trung ...kể từ đây cô ấy chính là người thay tôi chỉ huy về chuyên án của Tiến Hưng"

Lúc đó trong phòng bắt đầu có những người đứng lên chào Hà Hồ...nhưng cũng ko ít người cảm thấy ko phục. Cô gái này là ai vừa mới đến thì đã làm chỉ huy của họ.

" Mong mọi người sau này có thể giúp đỡ cho tôi ...chúng ta hãy cùng nhau phá tan tổ chức này một cách nhanh nhất có thể"

" Được rồi bây giờ cô về đi ...mai bắt đầu đến làm việc"- vị đó tiễn Hà Hồ ra đến cửa .

" Vâng"

------------------------------------------------------

Mấy ngày nữa thì sẽ đến sinh nhật của Thư Kỳ ...tất cả mọi người đều cảm thấy thật sự tất bật ...thuộc hạ thì liên tục muốn lập công coi như để Thư Kỳ vui hơn. Bọn giao dịch chung và những kẻ xu nịnh thì lo chuẩn bị quà để tặng sao cho ko bị thất lễ.

Hàng loạt những con người được triệu tập để chuẩn bị bảo vệ cho hoàn cảnh ngày hôm đó . Bởi vì ko những là đại tiệc long trọng của tổ chức ...mà nó còn là nơi quy tụ nhiều tên tai to mặt lớn của những tổ chức khác ...mà quan trọng nhất chính là sự xuất hiện của ông Trùm Tiến Hưng.

Nghe được thông tin này từ mấy ngày trước Lan Khuê đã rất vui...bởi vì nàng cho rằng đây là một trong những cơ hội nàng có thể sẽ gặp được người đàn ông kia...người mang tiếng nói của ba nàng nhưng gương mặt thì hoàn toàn xa lạ .

Trái ngược với Lan Khuê tâm trạng của Phạm Hương mấy ngày nay đều ko tốt ... lúc đầu Lan Khuê cứ tưởng vì Phạm Hương ko thích Thư Kỳ nên ko muốn trở về nhà tham gia bữa tiệc đó .Nhưng càng ngày càng nhận thấy sự suy tư từ phía cô làm nàng có chút tò mò.

" Chị nếu như ko muốn trở về ...lúc đó cứ giả bệnh em sẽ đỡ lời dùm cho chị"

" Ko đâu ...chị nhất định sẽ đến"

" Vậy tại sao lại buồn ...có chuyện gì giấu em có phải ko?"

Lúc này Phạm Hương đang ôm Lan Khuê ở trên giường ...đôi tay nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc đen dài của nàng ...giọng nói càng ngày càng trầm xuống.

" Khuê Khuê ...để chị kể cho em nghe một câu chuyện "

" Em sẽ nghe"

Nàng dụi mình vào lòng Phạm Hương mà cảm thấy vô cùng ấm áp mặc dù bên ngoài trời mưa như trút cơn hồng thuỷ .

" Khoảng 20 năm trước trong một căn nhà có hai đứa trẻ hoàn cảnh khá giống nhau...một đứa thì có bố là một người cầm quyền rất oai phong nhưng lại ko may qua đời khi tuổi đời của nó còn rất nhỏ , mẹ của đứa trẻ đó thì đã mất từ rất lâu rồi..."

" Đứa trẻ còn lại thì từ khi sinh ra đã ko biết mẹ mình là ai ... còn bố của nó thì người ta nói cho nó biết ông ta đã mất ... bởi vì ông ta là bạn vào sinh ra tử của một người cầm quyền mới vừa lên chức ông trùm sau khi ông trùm đầu tiên mất đi ko lâu"

Từng hạt mưa ríu rít như một chất xúc tác cho câu chuyện đó có phần cay đắng hơn... Lan Khuê cảm nhận được vai của Phạm Hương đã bắt đầu có những chuyển động nhẹ.

" Hai đứa trẻ đó được ông Trùm mới lên đem về nuôi trong cùng một nhà...bởi vì đều ko cha ko mẹ nên vô cùng yêu thương nhau ...xem nhau như chị em ruột thịt"

" Em biết ko hôm đó là cách sinh nhật của đứa trẻ lớn hơn một ngày ... đứa nhỏ hơn đã vì người đó làm tặng cho người chị này một cây hoa hồng ko héo"

" Khuê Khuê em có biết nó làm thứ đó bằng gì ko?"

" Ko ...em ko biết"

" Nó đã lặn lội xuống một con sông ...đi ven theo con sông đó vét bùn non để nặn ra một cây hoa hồng như mong muốn ...nó đã làm từ chiều cho đến tối ...trong lúc ko để ý thì bị sảy chân ...nó bị nước cuốn đi..."

" Lúc đó nó la rất lớn vì lo sợ ...nhưng tay của nó vẫn ko buông cây hoa hồng mà nó mất cả buổi chiều mới nặn được ...lúc ko còn chịu đựng được nữa thì nó buông xui ...cũng lúc đó có một người đã cứu nó"

" Sau đó thì sao ?"

" Khi nó quay trở về nó ...đã đem tặng cho người chị mà nó yêu thương nhất món quà này ...nó còn nhớ rất rõ ngày hôm đó chị nó vui đến thế nào ...nó đã ko hề kể ra chuyện nó bị té ngã"

Cũng ngay lúc đó Lan Khuê bỗng nhận thấy trên người mình lần lượt hứng trọn từng giọt nước mắt của người kia rơi xuống...kèm theo đó là những tiếng nấc nhỏ .

" Hương..."

" Nhưng nó ko thể nào ngờ rằng qua ngày hôm sau khi nó lon ton chạy đến đưa chiếc bánh kem cho chị nó ...thì chị nó đã hất thẳng chiếc bánh vào mặt nó ko thương tiếc... sau đó dùng chân đạp nát nhánh hồng kia ...ánh mắt như ác ma nhìn thấy kẻ thù"

" Là chị và Thư Kỳ có phải ko?"

Phạm Hương yên lặng trong một vài phút để kìm chế cơn nghẹn ngào của mình sao đó nặng nề đưa ra một đáp án.

" Ừ "

" Chị có biết lý do tại sao chị ấy lại đối xử với chị như vậy ko?"

Ở chung với Thư Kỳ được một thời gian Lan Khuê cảm nhận được rõ ràng Thư Kỳ ko phải lúc nào cũng là một ác ma người người đều sợ. Thư Kỳ thực sự có tình cảm chỉ là bị che mất đi.

" Chị đã gào thét với chị ấy kêu chị ấy nói cho chị biết lý do ...nhưng tất cả đều vô dụng... chị ấy kể từ lúc đó đã vô cùng ghét chị"

" Và càng ngày chị ấy càng tàn nhẫn hơn xưa..chị ấy chấp nhận khoá luyện của xã hội đen ...khoá luyện tàn khốc ấy ...cái mà chị ấy và chị luôn một mực từ chối trước đây "

" Chị ấy buôn ma tuý ...gϊếŧ người ko gớm tay ...càng ngày chị đã dần trở nên thật sự chán ghét chị ấy ....nhưng"

" Khoan đã hoa hồng sao...có phải cái Thư Kỳ luôn để trong kệ tủ ...em đã từng nhìn thấy nó"- lúc này Lan Khuê chợt nhớ ra Thư Kỳ thường xuyên cầm trong tay cánh hồng đó vào ban đêm.

" Phải là nó ...hôm đi tìm em chị cũng thấy ...nhưng nó đã được Thư Kỳ dùng keo dán lại"

" Sao lại như vậy ...nếu đã ghét chị đến như vậy tại sao lại phải giữ lại nó làm gì ?"

" Đó là điều chị cảm thấy khó hiểu nhất ...chị ko biết chị ấy đang nghĩ gì ...chị thật sự lo sợ con người của chị ấy hiện tại ...chị rất sợ chị ấy ko hại chị nhưng sẽ hại em để chị phải đau khổ cả đời ...chị sợ lắm Khuê Khuê "

" Yên tâm đi...em sẽ ko sao ?"

" Em hứa đi mèo con"

" Ừ ...em hứa...sinh mạng này sẽ giữ vì chị nhé Phạm Hương...chỉ có Phạm Hương mới có quyền quyết định sống chết của em"

" Khuê Khuê...Cám ơn em"

Họ nói chuyện với nhau một lúc thì cũng chìm vào giấc ngủ say ... đôi tay Phạm Hương vẫn chung thuỷ ôm lấy thân hình của người cô yêu ...một phút cũng ko xa rời ...còn Lan Khuê tuy miệng đã hứa với Phạm Hương như thế ...nhưng hơn ai hết nàng biết chắc tính mạng của nàng từ lâu ko còn được hoàn toàn bảo đảm.

Cũng trong lúc đó tại biệt thự của Thư Kỳ khi hàng loạt những món quà được chuyển đến từ những người ở xa ko thể đến dự vào đúng ngày... rất nhiều người đã xúm lại xem những món quà đó ...Thư Kỳ đối với mấy vật thể được gọi là sơn hào hải vị hay bảo bối gì đó trong thiên hạ một chút cũng ko quan tâm ...cô lặng lẽ đi vào trong căn phòng của mình ...ko buồn bật đèn cứ ngồi yên như thế ...sau đó tiến lại phía kệ tủ với tay lấy cánh hồng đã ko còn nguyên vẹn như lúc mới nhận.

Mưa rơi tầm tã ko có dấu hiệu ngừng lại ...một cơn sấm sét xuyên qua đem ánh sáng chói mắt đó chiếu thẳng vào căn phòng... nơi có một người ko biết rằng có một người khác đã đứng ở ngoài cửa nhìn cô ...một hàng nước mắt đột nhiên rơi lên ướt đẫm một cánh hồng ...ngay lúc đó phía ngoài cửa lại truyền lên âm thanh nhỏ đến mức chỉ người nói ra mới có thể nghe được :

" Thư Kỳ ngươi biết khóc..."

To be continued...

P/s :Xin lỗi vì từng có một khoảng thời gian đã dự định sẽ bỏ fic này vì vote lẹt đẹt như thế ...còn bên Mình Thích Thì Mình Quất Nhau Thôi bởi vì vote mỗi chap rất cao nên mình suốt ngày ở bên kia ...nhưng khi đọc lại số chap mình viết thì mới thấy nó chỉ vui chứ ko có gì đọng lại . Còn bên đây thì mỗi lần mình đọc lại những gì mình đã viết là cảm xúc nguyên vẹn trở về ...có đôi khi mình sẽ khóc cho một vài chap như chính mình tận mắt thấy . Mình cảm ơn những bạn vẫn còn đọc cho đến thời điểm hiện tại ...những bạn luôn cmt hối thúc mình , an ủi mình , và làm cho mình quay trở về với đứa con tinh thần đầu tiên này . Trước đây mình là một author háo thắng luôn muốn hơn người khác ...viết vì ganh đua , viết vì tranh tài , viết vì lượt vote . Còn bây giờ mình trở thành một author viết cho người khác vui , viết cho người khác khóc, viết để giải toả lòng mình . Tự hào khi là một trong những author viết về chuyện tình của Hương Khuê. Yêu mọi người nhiều lắm .

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Phiên Nhi Liêu