P2 - Chương 29: NGƯỜI LẠ GỌI NHẦM TÊN
( Vở kịch ngày đêm ta xây dựng ... ko thể phá huỷ bởi " người dưng" )------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sau khi nói chuyện với vị cảnh sát kia lúc này Hà Hồ thật sự cảm thấy vừa hồi hộp cũng vừa vui mừng ...vui vì đây là lần đầu tiên có thể chính thức trở về quê nhà sau bao nhiêu năm bôn ba nơi đất người ...nhưng cũng ko khỏi lo lắng bởi vì sấp hồ sơ vị cảnh sát đó đưa cho cô chính là nói về một băng đảng xã hội đen gϊếŧ người ko gớm tay ...những vụ vận chuyển ma tuý chỉ có thể tính bằng tấn . Đây có thể là nhiệm vụ nguy hiểm nhất từ trước đến giờ ...cô cứ vừa đi vừa nghĩ bỗng nhiên lúc đó có một bàn tay bất ngờ từ phía sau ôm lấy cô.
" Sao thẩn thờ vậy vợ yêu"
Giọng nói này xuất phát từ một vị pháp y tài ba của sở cảnh sát ...cũng là người cùng cô qua mĩ học tập và làm việc trong những năm qua – Thanh Hằng .
" Đây là sở cảnh sát...đừng làm loạn"
" Tan ca rồi mà ... đang có vụ án nào làm em ko nghĩ ra à"
" Chị Hằng mai em về Việt Nam"
" Em về thăm nhà sao...bao lâu thì trở lại"
" Không ...em về đó để điều tra một băng nhóm xã hội đen ...chỉ khi nào nhiệm vụ này kết thúc em mới có thể trở về đây"
Lúc này bỗng nhiên tâm trạng của Hà Hồ trở nên buồn bã ...nhiệm vụ kết thúc cũng ko biết là khi nào ...băng nhóm đó lớn mạnh như vậy...nghe nói cũng có người được cài vào đó làm nội gián nhưng nó vẫn cứ phát triển ngày càng lớn mạnh đủ biết uy lực của nó thế nào ...liệu bao giờ mới có thể kết thúc đây ...5 năm ...10 năm ...hay sẽ là mãi mãi.
" Chị đi cùng em"
" Không được...rất nguy hiểm"
" Chính vì nguy hiểm nên chị ko thể nào để em đi một mình ...càng ko thể ở đây chờ em trở về ..."
" Nhưng mà...ko có lý do gì làm sao chuyển công tác được"
" Thật ra thì bên pháp y có một nhiệm vụ là cử người sang Việt Nam để dạy cho những sinh viên bên đó một khoá ... nhưng lúc đó vì ko muốn xa em nên chị ko đồng ý ...bây giờ chị lập tức về đó nhận lại nhiệm vụ này"
Hà Hồ chưa kịp trả lời thì Thanh Hằng đã nhanh chóng chạy mất dạng ...trong lúc đó cô cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý thôi ...dù gì cũng ko phải một thân một mình sang đó ...hơn nữa chị ấy chỉ qua đó để dạy học nên sẽ ko có nguy hiểm gì.
---------------------------------------------------
Khi chiếc máy bay bắt đầu ngang qua lãnh thổ Việt Nam... trái tim những người con xa nhà bỗng chốc quặn thắt lại ...những căn nhà nhỏ như đồ chơi phía dưới ...những đồng ruộng phảng phất màu xanh của sự sống ...đây chính là Việt Nam ...là nơi nuôi lớn tôi thành người .
Bước xuống sân bay Tân Sơn Nhất là trong lòng ko khỏi nhớ về một người ...người đã từ lâu rồi ko còn biết tin tức gì nữa cả ...cứ đến rồi đi vô tình như một cơn gió ...cơn gió đó mang trong mình của sự vô tâm .
" Em mệt sao?"
Nhìn thấy gương mặt như ko còn sức sống này của Hà Hồ bỗng nhiên Thanh Hằng cảm thấy có chút ko bình thường.Kể từ lúc người đó làm cảnh sát đặc nhiệm cho đến nay cũng dẹp luôn cái tính trẻ con ngày đó ...và gương mặt buồn như vậy cũng chưa từng lại thấy qua.
" Chị có nhớ lúc trước ở sân bay này từng xảy ra một chuyện ko?"
" Em lại nhớ mèo con sao?"
Thanh Hằng làm sao quên được cảnh tượng buổi tối ngày hôm đó ...buổi tối lần đầu tiên Lan Khuê trở về Việt Nam để thăm họ ...lúc đó chính là khoảnh khắc vui nhất từng tồn tại ...họ ở cùng nhau vô cùng vui vẻ ...cảnh còn người mất . Tình cảm kia cũng theo thời gian mà xoá mờ ...chung thuỷ trả về sự vô tình làm người ta chợt khóc.
" Bây giờ ko biết em ấy ở đâu ...em đã nhờ người điều tra nhưng hoàn toàn ko một chút tin tức"
" Được rồi ... đừng suy nghĩ nhiều quá ...chị tin có duyên sẽ gặp lại nhau thôi ...em ở đây đợi chị ...chị đi lấy hành lý"
" Vâng"
Cũng trong lúc đó khi Hà Hồ vừa ngồi xuống hàng ghế chờ ở sân bay ...thì một thân ảnh thoát ẩn hiện trong đám đông ...dáng người cao gầy ...khuôn mặt đó tuy đã được che bởi một chiếc kính đen ...nhưng ko thể lẫn vào đâu được ...người đó chính là Lan Khuê . Khi cô nhận ra được đã lập tức chạy lại phía đám đông đó .
" Khuê ... đợi chị với ...Lan Khuê"
Có quá nhiều thứ che ngang tầm mắt đã vậy trong lúc chạy lại gần tới thì Hà Hồ lại bị một người cao to đẩy sang một bên té ngã ...lúc cô đứng lên thì hoàn toàn ko còn nhìn thấy người kia đâu nữa.
" Khuê Khuê ..."
Bất lực vì ko còn bất cứ một manh mối nào hiện diện ...cô ngồi khuỵ xuống đất cùng với những giọt nước mắt . Thanh Hằng sau khi nhận lấy hành lý xong thì ko thấy Hà Hồ đâu nữa nên đã chạy khắp nơi để tìm ...vô tình nhìn thấy người đó ngồi yên dưới đất với hai hàng nước mắt đã vô cùng hốt hoảng .
" Hà... nói chị nghe ...em sao vậy?"
" Chị Hằng ...em nhìn thấy mèo con"
" Ko thể nào"
" Rõ ràng lúc nãy em thật sự nhìn thấy em ấy ...thì ra em ấy ở Việt Nam nên cho dù em có cho bao nhiêu người đi tìm em ấy ở Mĩ cũng hoàn toàn ko có tin tức"
-----------------------------------------------------
Nói về phần của Lan Khuê thật sự ngày hôm nay cô đã có mặt ở sân bay Tân Sơn Nhất . Cũng bởi vì theo lệnh của Thư Kỳ thì hôm nay nàng đến đây để đoán một người .
" Xin chào ...chị chắn chắn là Lan Khuê"
" Ừ ...là Đại Tỷ nói với em à"
" Dạ...quả thật là xinh đẹp ha đáng tiếc lại bị Nhị Tỷ của Tiến Hưng chiếm làm của riêng rồi"
Cô gái đứng trước mặt Lan Khuê bây giờ là cũng là con của một lão thần trong Tiến Hưng . Từ nhỏ thì mẹ đã mất ...chỉ có ba bên cạnh ... từ nhỏ cô cũng được ba đưa ra chơi với Thư Kỳ và Phạm Hương . Cả hai người đều xem đứa em này như bảo bối ...nhưng cô ấy lại chỉ suốt ngày quấn quít nũng nịu với Thư Kỳ mà thôi.
Cô ta đã tốt nghiệp cấp 3 nhưng vẫn chưa có ý định sẽ học đại học nên đã đi du lịch khắp thế giới một thời gian...bây giờ trở về bởi vì sắp tới chính là sinh nhật của Đại Tỷ Tiến Hưng cô làm sao lại có thể bỏ lỡ .
Trong lúc cả hai đang nói chuyện thì hình như có một người gọi tên nàng ...nàng quay lại thì lại ko nhận ra người nào quen cả ... đang dáo dác nhìn lại một lần nữa thì cô gái đó lại lên tiếng.
" Mình đi chưa chị ...ở đây nóng và ngộp quá"
" Ừ mình đi thôi"
----------------------------------------------------
Lúc Lan Khuê quay sang nhìn thì đúng lúc đó chính là Hà Hồ bị xô té ...cả hai ko thể nhìn thấy nhau . Cứ như là một sự sắp đặt sẵn.
" Mình về thôi ...nếu em ấy ở Việt Nam chúng ta nhất định sẽ có thể tìm ra sớm thôi"
" Ừm"
Hà Hồ biết được cho dù có ở lại đây cũng chưa chắc gì gặp lại người đó ...lúc này điện thoại của cô lại nhận được thông báo sau khi về Việt Nam phải lập tức đến trình diện với chỉ huy ở đây ...nên đã cùng Thanh Hằng nhanh chóng ra bên ngoài bắt taxi.
Khi cả hai ra bên ngoài thì lập tức đập vào mắt chính là hình ảnh một cô gái đang đứng bên cạnh một chiếc xe mui trần ...gương mặt đó cũng nhanh chóng nhận ra hai người đang nhìn chằm chằm vào mình.
" Mèo con ...chờ một chút"
Lúc này trong tim nàng bỗng nhói lên một cái ...ko ngờ lại có thể gặp họ ở đây ...ngàn lần muốn đến tay bắt mặt mừng như ngày xưa ấy ....nhưng vở kịch này chưa hề kết thúc. Nàng làm như ko quen biết họ vì ánh mắt đã được che đậy bởi một chiếc kính đen. Lập tức kêu cô gái ấy lên xe...nhanh chóng đạp chân ga chạy mất hút.
" Chị Khuê hai người đó là ai?"
" NGƯỜI LẠ GỌI NHẦM TÊN"
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Phiên Nhi Liêu