Người Hầu Cho Ác Quỷ [Hương Khuê]

Chương 55

P2 - Chương 27: KHI NÀO NGƯƠI MỚI BIẾT
( Người ghét ta vô tình...ta hận người vô tâm )

---------------------------------------------------------------------------------------

Ở biệt thự của mình Thư Kỳ nhận được thông tin cuộc giao dịch thất bại ...vô cùng tức giận rõ ràng ko thể nào có cảnh sát biết được nơi đó nếu như ko có người thông báo.

" Đại Tỷ... con khốn đó vừa làm nhiệm vụ thì đã có chuyện ...có trùng hợp đến vậy ko ?"

Người đang đứng nói chuyện với Thư Kỳ bây giờ chính là kẻ mang danh Tam Tỷ của Tiến Hưng – Minh Tú . Vốn dĩ Minh Tú rất ít khi nào ghé qua nhà của Thư Kỳ nhưng hôm nay lại mang danh nghĩa là thay bố đến thăm hỏi Đại Tỷ của Tiến Hưng .

" Ngươi kêu chị dâu của mình là con khốn à ?"

Thư Kỳ thật sự đối với Minh Tú mà nói cảm giác chán ghét cũng ko ít ...Nếu nói cô ghét Phạm Hương nhưng trên công bằng mà nói Phạm Hương cũng tài giỏi vô cùng ...còn cái thể loại đang đứng trước mặt cô chính là kẻ ăn bám bố mẹ ...nhờ ông bố của mình là đại thần của Tiến Hưng mới có danh xưng kia ...vậy mà lúc nào cũng phách lối ra vẻ ta đây.

" Chị dâu ...hứ ...chỉ có cái con ko biết xấu hổ như Lệ Hằng mới có thể nói ra mấy từ sến súa đó...em khinh"

Cách đối nhân xử thế của Thư Kỳ ko phải lúc nào cũng dùng súng ra giải quyết ... đôi khi chỉ là một lời nói hay một ánh mắt cũng làm người khác sợ vô cùng .

" Ngươi hết kêu Lan Khuê là con khốn lại chửi Lệ Hằng... bọn chúng đều là thuộc hạ của ta ...ta chưa chửi ngươi lại có thể tuỳ tiện như vậy ?"

" Đại Tỷ ... Lan Khuê là người của Phạm Hương ...chị ghét Nhị Tỷ như vậy lại trọng dụng nó"

" Minh Tú ...ngươi đừng tưởng ta ko biết ...Phạm Hương ko yêu ngươi ..ngươi tính ko ăn được thì phá cho hôi chứ gì...loại người như ngươi cho dù ko có Lan Khuê thì Phạm Hương cũng ko yêu"

Quả thật Minh Tú cứ cho rằng Thư Kỳ nhận Lan Khuê làm thuộc hạ chính là muốn trừng phạt Phạm Hương ...cớ gì bây giờ chẳng những ko làm gì cô ta lại trọng dụng như vậy ... nhưng dù gì Đại Tỷ của Tiến Hưng cô ta có muốn đυ.ng cũng ko có lá gan đó .

" Đại Tỷ ... chị"

" Ngươi có gì ko hài lòng về ta có thể về nói cho bố ngươi biết ... đi đi"

Minh Tú tức giận nhưng ko thể làm gì Thư Kỳ đành phải quay lưng ra về nhưng phía sau lưng lại truyền đến một cảm giác đau nhói ... Thư Kỳ ném thẳng món quà Minh Tú vừa đem đến vào cô ta... gương mặt khinh bỉ thốt ra nhưng lời khiến cô ả phải khó chịu .

" Ta ko thích những món đồ rẻ tiền này ...nói với bố của ngươi sau này nếu muốn mua chuộc ta cũng nên phóng khoáng một chút...giờ thì biến đi"

Thứ đựng trong hộp quà kia chính là chiếc vòng được đính hàng loạt viên kim cương trên đó ... trên thế giới này cũng chỉ có 3 chiếc...còn nhớ bố cô đã vất vả như thế nào mới có thể đấu giá nó...vậy mà Thư Kỳ lại thẳng tay ném vào người cô...một cơn nóng giận ko khỏi nung nấu trong lòng...nhưng chỉ biết cắn răng mà nhặt lên sau đó chạy đi thật nhanh... Thư Kỳ hôm nay chị đối xử với tôi như vậy ... chị ko có kết cục tốt đâu .

Sau khi Minh Tú rời khỏi biệt thự thì Thư Kỳ cũng nhanh chóng gọi điện cho người bố kia của Minh Tú .

" Alo ...Thư Kỳ con thích món quà của ta chứ"

" Món quà nào ?"

" Không phải Minh Tú đã qua đó rồi sao ...chiếc vòng đó con ko thấy à ?"

" Lúc nãy tiện tay ném đi rồi ...còn chưa xem rõ nó có hình dạng gì"

" Cái gì chứ...nó đắt lắm đấy"

" Vậy nó có đắc bằng cái hợp đồng quan trọng của Tiến Hưng bị mất trong tay chú ko ?"

Rã đàn ông đó bị câu nói của Thư Kỳ làm cho một câu cũng ko thể nào nói rõ được .

" Ta..."

" Con nghĩ người chú nên tặng quà cầu hoà chính là bố của con chứ ko phải con ...ông ấy sẽ rất tức giận"

" Thư Kỳ ...lần này là ta sai sót ... ta xin con đừng nói cho ông Trùm biết"

" Được thôi ...với một điều kiện"

" Được ...điều kiện gì cũng được"

" Giao cho con 30 % thế lực của chú"

" Thư Kỳ...như vậy có phải quá tham lam ko?"

" Nếu như để cho bố biết được những gì chú làm ...e rằng 1% chú cũng ko còn cơ hội hưởng... con ko có tính nhẩn nại đâu"

" Được ...được... ngày mai lập tức ta sẽ làm ngay"

" Tốt...à còn nữa ...Minh Tú hình như cần được dạy dỗ một chút nhỉ ?"

" Sao hả ?"

Tút tút tút...

Cuộc trò chuyện kết thúc cũng là lúc Minh Tú đi về ...cả hai người nhìn nhau mà lòng đầy căm phẫn .

" Minh Tú thật ra tại sao Thư Kỳ lại nóng giận đến vậy ... nói mau mày làm cái gì nó chứ hả"

" Bố nghĩ con dám làm gì chị ấy... tự dưng đến đó rồi bị chỉ chửi một hơi còn bị ném cái hộp gỗ vào lưng đau muốn chết đây nè"

" Mày ko làm gì tại sao nó lại nổi điên lên với tao ?"

" Con bất quá chỉ chửi hai con tiện tì đó thôi ...có động gì tới chị ấy đâu chứ ?"

" Là hai đứa nào ?"

" Lan Khuê và Lệ Hằng"

" Mày giỏi lắm con ạ ...ai mày ko đυ.ng lại đi đυ.ng người của Đại Tỷ mày ... một câu chửi của mày 30% thế lực của tao ra đi rồi"

" Bố nói gì ?"

" Mày tốt nhất thời gian này ở yên trong nhà cho tao ...và tránh xa hai đứa kia dùm tao một chút"

" Bố...tức chết đi được mà..các người điên hết rồi"

Lúc này ở trong căn biệt thự Thư Kỳ thật sự cảm thấy hôm nay là ngày gì thế này ...toàn gặp những kẻ mình chán ghét ...cái lão già chết tiệt đó ta vốn dĩ định tha cho ông lần này ...ai ngờ ông lại ko biết dạy con như vậy ...tạm cho ông một bài học nhỏ để ông dạy dỗ nó tốt một chút ...bỗng chốc Thư Kỳ nhớ lại ko biết Phạm Hương đã về chưa. Vì căn biệt thự của Thư Kỳ thật sự rất lớn nên việc Minh Tú và Phạm Hương ko gặp mặt nhau cũng ko có gì là lạ.

Lúc đó Thư Kỳ bắt đầu mở camera lên quan sát vị trí hiện tại của Phạm Hương thấy cô đứng trước tủ ...liên tục nhìn lấy cây hoa hồng bằng bùn non đó ... trong lòng có chút khó chịu ko rõ là gì.

" Ngươi còn nhớ sao ? Phạm Hương... ngươi từng yêu thương người ngươi ghét ...kẻ ngươi ghét cũng đã từng yêu thương ngươi"

Tiếng điện thoại của Thư Kỳ vang lên ...đem cô trở về với thực tại .

" Đại Tỷ ..."

" An toàn rồi có đúng ko ?"

" Sao lại có thể bình tĩnh như vậy ... em và Lan Khuê sắp bị người ta bắt đấy...đúng là vô tình mà"

" Chỉ có như vậy đã có thể bắt được Lệ Hằng của ta sao ?"

" À mà Lan Khuê chỉ bị xây xát ngoài da thôi ...ko sao cả"

" Ngươi đi nói với Phạm Hương ... ta ko quan tâm"

" À đúng rồi ...số hàng ko sao cả ... một lát nữa"

Tít tít tít...

" Cái quái gì thế này ...vừa mới nghe số hàng ko có gì thì cúp máy ... đúng là con người chỉ biết có tiền là trên hết mà"

Ở bên đây Thư Kỳ gương mặt cực kỳ khó chịu nhìn chằm chằm vào điện thoại...

"Lệ Hằng... KHI NÀO NGƯƠI MỚI BIẾT"

P/s : Sẽ cố gắng viết nó cho thật nhanh vì sắp thi đến nơi ...nên mỗi ngày một chap. Ok ?

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Phiên Nhi Liêu