Người Hầu Cho Ác Quỷ [Hương Khuê]

Chương 54

P2 - Chương 26: ĐÃ TỪNG YÊU THƯƠNG NHAU
( Rõ ràng đã từng yêu thương nhau...có sao phải ra cục diện này)

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sau khi Thư Kỳ tức giận bỏ đi ... Phạm Hương đã ngồi lại tại căn phòng đó suy nghĩ nhiều điều . Cô quả thật có phải giống như Thư Kỳ nói hay không ? Cái vở kịch mà cô đang diễn với mục đích là bảo vệ cho Lan Khuê hay còn một lý do khác nữa .

" Thư Kỳ ... bắt đầu từ bao giờ chúng ta cứ như nước với lửa thế này ?"

Một câu hỏi được đưa ra khi không có người cần nghe ở đó ... người đó hiện giờ cũng ở một nơi khác với một câu hỏi tương tự .

Cô gái lạnh lùng nhất của Tiến Hưng ai ai cũng muốn biết thật ra lúc nhỏ cô đã từng trải qua chuyện gì ? Là cái gì đã luyện nên lòng dạ sắc bén cho cô đến như vậy ? Chưa ai thấy Thư Kỳ khóc ...cũng chưa ai thấy Thư Kỳ đau lòng ...bởi vì những thứ đó đều đã kết thúc ở quá khứ rồi ...cái thời mà Thư Kỳ cùng với Phạm Hương là những tiểu hài tử bình thường.

Ở trong căn phòng đó Phạm Hương bắt đầu cảm thấy sốt ruột ko biết rằng Lan Khuê đang làm nhiệm vụ gì ? Có nguy hiểm hay ko ? Cũng ko biết phải đi đâu tìm em ấy nên cũng chỉ còn biết đi lòng vòng xung quanh căn phòng cho bình tĩnh lại .

" Cái này là ?"

Bỗng chốc một món đồ đã tồn tại cách đó khoảng 20 năm hiện lên trong mắt Phạm Hương...đó là một cây hoa hồng được nặn bằng bùn non... cũng chính là món quà sinh nhật lần đầu tiên Phạm Hương làm tặng Thư Kỳ .

" Tại sao chị ấy vẫn còn giữ thứ này ?"

Nâng niu món quà trên tay ... Phạm Hương đau xót nhớ lại trước đây khi cả hai còn rất nhỏ cũng đã từng rất yêu thương nhau như thế sao ? Một đoạn ký ức ùa về trong đầu của Phạm Hương đem Phạm Hương trở về với ngày đó – cái ngày trước sinh nhật Thư Kỳ một hôm.

" Kỳ Kỳ ...chị thích cái gì ?"

Lúc đó Thư Kỳ còn nhỏ danh xưng Đại Tỷ sau này lớn lên mới có ...từ nhỏ Phạm Hương cũng chưa từng gọi Thư Kỳ là chị hai ...mà dùng một cái tên mà bản thân Phạm Hương cho rằng rất đáng yêu khi dùng để gọi chị của mình – Kỳ Kỳ.

" Ong con chị thích hoa hồng... nhưng cho dù đẹp cỡ nào cũng chỉ nhìn được vài ngày ...rồi nó lại héo"- Thư Kỳ thở dài một tiếng nhìn lấy Phạm Hương.

" Vậy em làm một cây hoa hồng ko héo tặng chị nhé"

" Hửm ?"

" Được mà... em chỉ có mình chị là chị thôi ... chị muốn gì em cũng làm cho chị"

Khi Phạm Hương nói xong thì ngay lập tức chạy đi để bắt đầu với kế hoạch của mình.

" Ong con em làm gì cũng nhớ cẩn thận nhé...ko bố sẽ la đó"

Phạm Hương quay gương mặt đáng yêu của mình sang nói vọng lại với Thư Kỳ mà đôi chân vẫn ko ngừng chạy.

" Được mà... mà Kỳ Kỳ nhớ là em rất thương chị ... nên chị cũng ko được ko thương em đâu đấy"

" Được rồi ... Kỳ Kỳ thương em ... mãi mãi cũng thương em"

Từng câu từng lời của Thư Kỳ nói ra cho đến hai mươi mấy năm sau Phạm Hương vẫn còn nhớ ko xót một chữ... nhưng người nói ra tại sao lại ko thể làm theo...

Trở về với hiện tại... người chị từng nói cả đời này cũng yêu thương mình tại sao hết lần này đến lần khác đối xử tàn nhẫn với mình như thế... Thư Kỳ trước đây chị ko như vậy ...Thư Kỳ khi nhỏ cũng ko tàn nhẫn như thế ...là cái gì làm chị trở thành ma quỷ của hôm nay.

Nhưng nói đến hôm nay nếu như đã ghét Phạm Hương đến như vậy tại sao vẫn còn giữ lại món đồ này ...chẳng phải bởi vì ghét cô mà dọn ra ở riêng với bố ...nếu đã như vậy thì bất cứ thứ gì liên quan đến cô đáng lẽ Thư Kỳ phải cảm thấy chướng mắt mới phải ... tại sao lại ko đem cái này đập nát đi.

" Kỳ Kỳ phải chăng chị cũng đa nhân cách giống Khuê Khuê"

Đã lâu rồi ko gọi Thư Kỳ bằng cái tên này ...bây giờ gọi lại đúng là có chút tức cười ....nhưng nụ cười bỗng dưng biến mất khi nhớ lại lời mình vừa mới nói ra.

" Phải rồi Khuê Khuê em ấy bị đa nhân cách... vậy lúc em ấy cho người cán nát chân cô gái đó ...sự tàn nhẫn đó phải chăng chính là cô ta- nhân cách thứ hai của mèo con"

" Em ấy ko tàn nhẫn như vậy đâu ...tuyệt đối ko đâu"

Phạm Hương cứ liên tục tự độc thoại một mình ...đưa ra nhiều lý do để biện minh cho Lan Khuê.

" Cái nhân cách đó ghét mình và Khuê Khuê ở chung với nhau...nên cô ta cố tình làm như vậy ...hôm đó ở trong hẻm cũng là cô ta...cô ta cố tình thừa nhận mọi chuyện để mình ghét Khuê Khuê ... đúng ... đúng là như vậy"

Hàng loạt lý do được đưa ra ...cũng ko biết có phải sự thật ko cũng làm Phạm Hương nhẹ bớt đi phần nào ...tự an ủi chính mình Khuê Khuê của cô chưa từng thay đổi ...phải chăng sự tàn nhẫn đó chính là lúc nàng ko làm chủ được mình thôi.

---------------------------------------------------

Cùng lúc đó ở trong bìa rừng...

" Chị dâu đến giờ rồi"

" Được tiến hành thôi"

Khi kết thúc câu nói thì Lệ Hằng phát ra một ám hiệu cho những người cùng mình giao dịch có thể biết được cuộc giao dịch bắt đầu.

" Tứ Tỷ hàng lần trước được lắm"

" Ko được làm sao dám giao cho đại ca đây chứ"

" Haha... đúng là chúng ta nên hợp tác với nhau nhiều hơn một chút nhỉ ? À mà cô gái này là..."

Tên áo đen đó từ nãy đến giờ nhìn Lan Khuê ko chớp mắt ... Lệ Hằng thấy vậy khó chịu vô cùng ...nhưng nói gì thì cũng là đối tác giao dịch của Thư Kỳ cũng ko thể làm gì với hắn.

" Chị dâu của Tiến Hưng ... có nghĩ cũng đừng nghĩ đến"

" Được rồi làm gì căng thế ...test hàng thôi"

Tên áo đen dùng tay nếm thử thứ hàng trắng chết người kia gương mặt vô cùng hài lòng ...nên huýt sáo một cái kêu người đem số tiền đựng trong vali đến .

Trong lúc cả hai bên đang tiến hàng trao đổi ... thì một tiếng súng phát lên làm náo loạn cả một vùng.

" Mẹ nó ...cái gì vậy ?"- Tên áo đen bực bội quăng một câu chửi thề sau đó rút súng ra hướng về các hướng.

" Cảnh sát... là cảnh sát ...chạy đi"- một tên đàn em lên tiếng.

Lúc đó Lan Khuê vô cùng cảm thấy khó hiểu ...rõ ràng lúc nãy cô và Lệ Hằng đã quan sát ở đây rất kỹ ... hơn nữa nơi này Thư Kỳ đã cho bố trí rất nhiều tầm ngắm ở đây ...cảnh sát làm sao có thể vào được chứ.

Thật chất những người trong Tiến Hưng đã được đào tạo bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng quyết chiến với cảnh sát ...nên ko một ai bỏ đi ...còn đám người bên phía tên áo đen kia đã có vài kẻ tự chạy thoát thân .

" Dám phá chuyện tốt của ta... đám cảnh sát này chán sống rồi"

Sau câu nói hắn lập tức đi đến khu vực của Lệ Hằng và Lan Khuê .

" Tứ Tỷ...ngươi có sợ chết hay ko ...nếu ko thì cùng ta đánh với đám cốm này một trận"

" Hình như những kẻ chạy đi nãy giờ đều là người của ngươi"- cô liên tục bắn vào những kẻ đang đứng núp gần đó ...nhưng những phát đạn ko trúng tay thì trúng chân ...ko có viên nào có thể lấy mạng những tên cảnh sát đó được.

" Cái quái gì thế ... Tứ Tỷ kỹ thuật của ngươi tệ đến vậy sao?"- tên áo đen nhìn Lệ Hằng cười một cách khinh bỉ... sau đó như phát cơn điên lập tức đổi cây súng lục thành một khẩu súng hạng nặng...nả liên tiếp vào những người mặc quân phục.

Lệ Hằng mặc kệ tên điên này ...giờ phút này đều tập trung nhìn cho rõ những kẻ đang ẩn mình ... và liên tục xoay người xung quanh Lan Khuê.

" Cô ko cần phải bảo vệ tôi ...tôi có khả năng bảo vệ cho chính mình"

Một phát đạn được bắn ra nhắm thẳng vào tên cảnh sát đang núp ở đó và hướng nòng súng về phía nàng ... sau khi bắn vào tay tên đó cho rớt khẩu súng xuống Lan Khuê nắm lấy tay Lệ Hằng lập tức rẽ cây mà chạy... làm cho Lệ Hằng một phen đi đến ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

" Chị dâu ...cũng tinh mắt lắm"

Trong lúc chưa hết hỗn loạn thì lại có một đám xã hội đen khác muốn thừa nước đυ.c thả câu ... tranh thủ lúc đó mà cướp hàng ...tiếng súng liên tục vang lên ba bên tứ phía...đem tất cả vây hãm trong khu rừng .

Bỗng nhiên phát hiện trên áo mình có một vệt sáng màu đỏ ... Lan Khuê và cả Lệ Hằng lập tức hướng súng về tên ko mặc quân phục ra một phát chí mạng.

" Ngươi vì sao lại gϊếŧ người ?"

Nàng đem ánh mắt nghi ngờ nhìn lấy Lệ Hằng ...bằng bất cứ giá nào hôm nay cũng phải làm phép thử này .

" Thì ... hắn muốn gϊếŧ chúng ta mà"

" Ngươi nghĩ cảnh sát sau khi bắt được đám buôn ma tuý số lượng lớn như chúng ta về rồi sẽ tha mạng cho chúng ta sao ...vì sao lại ko gϊếŧ ... ngươi cố tình bắn trật vào tay chân của chúng... như vậy là có thể che mắt người à ?"

Ánh mắt của Lệ Hằng bỗng trở nên tối sầm lại ..Lan Khuê chị vì sao lại cứ nhắm vào ta như thế ...nghi ngờ ta sao ...ta ở trong Tiến Hưng lâu đến như vậy cũng chưa từng có sơ hở...chị nghĩ mình là ai đây ?

" Chị dâu ...ko nên biết quá nhiều như vậy "- Lệ Hằng đưa súng lên nhắm vào đầu Lan Khuê ...tay đã để sẵn ở vị trí bóp cò .

Về phần của Lan Khuê nàng mặc kệ ánh mắt như gϊếŧ người của Lệ Hằng nhìn mình ...vẫn quay lưng lại bước đi .

" Chị biết nhiều chuyện như vậy ...còn nghĩ mình có thể ra khỏi đây ?"

Đúng là Lệ Hằng có cảm tình với Lan Khuê là sự thật ...nhưng nó chưa sâu đậm đến mức để cho Lan Khuê yên ổn trở về tổ chức vạch mặt mình ...bao nhiêu năm ở trong Tiến Hưng chịu đủ mọi sự uất nghẹn ko thể bị huỷ trong tay Lan Khuê ... hơn hết Thư Kỳ là loại người gì Lệ Hằng cũng hiểu nhất ...nếu như phát hiện cô là nội gián sẽ đem cô làm cho sống ko bằng chết ... trong lúc này trong đầu Lệ Hằng quả thực cho rằng nếu Lan Khuê dám bước đi thêm một bước sẽ lập tức ra tay.Cũng may lúc đó Lan Khuê đã ko đi nữa ...mà quay mặt lại nở một nụ cười khó hiểu với Lệ Hằng sau đó thốt lên một câu khiến cây súng trên tay Lệ Hằng vô thức rơi xuống ngay.

" Sao lại ko thể ra khỏi đây ...bởi vì bây giờ ta đã biết ... Lệ Hằng... ngươi ko gϊếŧ cảnh sát"

To be continued...

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Phiên Nhi Liêu