P2 - Chương 24: LỜI HỨA LÚC CÒN YÊU
(Đôi mắt đó cũng có thể đóng rồi ...sao thâm tâm ko bao giờ ngừng mở )---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thư Kỳ thật sự bắn ra phát súng đó ...nhưng viên đạn lại rẽ sang phần cổ của Lan Khuê trúng vào chiếc bình sứ phía sau trong sự ngơ ngác của Lệ Hằng ... nhưng thật sự lúc đó máu của Lan Khuê đã đổ xuống ... cơn đau do liều thuốc trước đây bộc phát làm nàng ấy thổ huyết ko ngừng .
" Khuê Khuê ..."
Trong lúc mọi thứ xảy ra một cách quá nhanh ...đem Lệ Hằng xoay như chong chóng ...ko hiểu chuyện gì đang xảy ra ...chỉ có thể bất giác kêu tên người cô yêu .
" Uống thứ này vào đi..."
Sau khi nhìn thấy gương mặt nhăn nhó của Lan Khuê và những giọt máu đó đổ xuống...Thư Kỳ biết rõ đó chính là tác hại của thứ thuốc được bỏ vào ly rượu của Lan Khuê ... cô đi đến bàn làm việc ...mở học tủ cầm lấy một vỉ thuốc đưa vào tay Lan Khuê.
" Uống đi"
" Chị..."
" Sợ ta hạ độc em à ?"
" Dạ ... ko"
Lan Khuê cố nói lên từng chữ vì hiện tại quá đau ... tay vẫn quơ vào túi áo định tìm thuốc của Lily ...nhưng phút chốc lại nhớ ra hôm nay chính là hết thuốc...vốn dĩ hôm nay Phạm Hương nói sẽ lấy thuốc đến cho nàng ...nhưng xảy ra quá nhiều chuyện nên Phạm Hương đã quên mất điều đó ... Lan Khuê ko ngờ được cô chỉ ko uống thuốc thì lập tức cơn đau đó sẽ đến.
" Ko uống lát nữa sẽ mất máu đến chết ... thuốc của Lily sao có thể bằng của ta ... em tìm để làm gì"
Cơn đau đó làm Lan Khuê như bước vào ranh giới của địa ngục ... nhưng lời nói của Thư Kỳ càng đáng sợ hơn ...sau cô ấy lại biết nhiều chuyện đến như vậy... phải chăng luôn phái người âm thầm bên cạnh nàng và Phạm Hương ko ? Người đó thật ra là ai ? Nhìn thấy viên thuốc trong tay Thư Kỳ nàng thật sự sợ...Nhưng nhớ tới lúc nãy Thư Kỳ đòi gϊếŧ Phạm Hương ... nàng phải ngăn chặn lại chuyện này trước đã.
" Chị ...tha ...cho...Phạm ... Hương ...đi ...có ...được ...ko ?"
" Sắp chết đến nơi vẫn còn lo cho nó sao ?"
" Em xin chị... Đại Tỷ"
" Giữ cái mạng lại đã ...rồi hãy cầu xin ... uống thuốc đi ...ta sẽ ko gϊếŧ nó nữa...còn ko thì "
" Em uống..."
Đôi tay run rẩy lấy nhanh thuốc từ tay Thư Kỳ uống vào ngay lập tức ... ko cần nghĩ nó là thứ gì...nhưng nếu uống nó ít nhất sẽ ko làm hại đến Phạm Hương... Thư Kỳ chị phải giữ lời ....phải tha cho Phạm Hương.
Sau khi Lan Khuê uống thứ đó xong ...cơ thể như chưa từng xảy ra chuyện gì...ko còn cảm thấy đau...ngược lại tinh thần lại tốt hơn. Tại sao lại như vậy ?
" Yên tâm đi ...sau này có nó rồi ko cần sợ thứ kia tác quái nữa... nó chính là thuốc giải ... nhưng phải uống nhiều lần"
" Chị tha cho chị ấy nhé..."
Ánh mắt Thư Kỳ trở nên hiền hoà hơn nhìn lấy Lan Khuê .Cũng ngay lập tức đổi xưng hô.
" Chị có làm gì nó đâu ?"
" Chẳng phải lúc nãy chị muốn gϊếŧ chị ấy sao?"
" Con cưng của ông Trùm có muốn gϊếŧ cũng ko được ...chỉ làm một phép thử thôi"
" Thử ?"
" Dù gì cũng là con dâu của Tiến Hưng sao có thể chọn bừa... thật sự chỉ theo lệnh bố thử em có thật lòng với Phạm Hương hay ko thôi"
Lan Khuê cảm thấy như từ cõi chết trở về ...thì ra Phạm Hương sẽ rất an toàn...ít nhất Thư Kỳ sẽ ko gây hại đến Phạm Hương nữa...cho dù có thì ông bố kia cũng sẽ bảo vệ cho người cô yêu.
" Chị à...vỉ thuốc này"
" Cứ giữ lấy mà dùng...chị nói cho em biết ...thứ thuốc trước đây chị cho em uống Lily có chế cả đời cũng ko ra thuốc giải đâu...nó là duy nhất nơi chị mới có"
Sau một lúc suy nghĩ Lan Khuê cảm thấy những lời Thư Kỳ nói rất đúng...thuốc của Lily cho nàng chỉ có tác dụng nhanh ở lần đầu tiên...về sau càng ngày càng mất công hiệu ...toàn phải uống gấp đôi gấp ba mới khắc phục được .
" Chị...vì sao trước đây lại cho em uống thứ đó ?"
Nàng cả gan hỏi Thư Kỳ một câu mà trước giờ luôn muốn hỏi .
" Để trừng phạt em ...nếu như ko nghe lời"
" Bất cứ chuyện gì chị đưa ra em cũng sẽ làm...chỉ là"
" Sẽ ko gϊếŧ Phạm Hương đúng ko ?"
" Vâng... còn lại đều có thể"
" Được rồi ra ngoài đi...30 phút nữa đến khu rừng phía Bắc làm một cuộc giao dịch ... đây chính là nhiệm vụ đầu tiên"
Lệ Hằng từ nãy đến giờ vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh ...giờ phút này nghe Thư Kỳ cho Lan Khuê ra ngoài ko nghỉ ngợi gì nhiều nắm tay người chị này lập tức thoát khỏi đây ngay. Thư Kỳ nhìn theo ko khỏi cười kinh bỉ... nó lo cho chị dâu nó quá nhỉ... cho rằng ta chính là thú hoang ăn thịt người sao ...cần gì phải chạy nhanh như vậy.Đồ đáng chết nhất chính là Lệ Hằng ngươi... ta muốn nhất chính là gϊếŧ chết ngươi.
" Làm gì vậy... đau quá"
" Chị dâu... lúc nãy em đã rất sợ...chị vì cái gì liều mạng như vậy ?"
" Cô biết rõ câu trả lời mà..."
" Đúng là một câu hỏi dư thừa ... chị có thể nghĩ cho mình một chút ko ? Phạm Hương sẽ ko sau đâu vì chị ấy có người bảo vệ mà...còn chị thì chẳng có ai ..."
" Chị ấy đã nói với tôi ..lúc nào tôi cảm thấy ko chịu đựng nổi chị ấy sẽ đến với tôi"
Lệ Hằng ko giữ được sự bình tĩnh nữa... tại sao phải dằn vặt cô đến vậy ... Phạm Hương yêu chị ...em cũng yêu ...tại sao tình cảm đó một chút cũng ko thể dành để nghe em nói ...em ko cần chị yêu em...em muốn chị sống thật tốt...chỉ điều đó cũng ko được sao...tại sao lúc nào cũng liều mạng vì Phạm Hương. Tại sao ?
" Được ...vậy lúc nãy chị ấy ở đâu ...lúc chị đau nhất chị ấy đang ở đâu... nói đi Lan Khuê...nói đi"
" Tôi..."
Nước mắt lại một lần nữa rơi xuống...phải rồi... chị đã từng hứa với em như thế...nhưng lúc nãy em đau lắm... em khó chịu lắm... em sợ lắm ...nhưng mà...chị lại ko ở bên em... lời hứa đó được nói lúc còn yêu ... khi ko yêu nữa có còn nhớ hay ko?
" Đi đi ...đến khu rừng đó thôi"
--------------------------------------------------------
Tại một nơi khác Phạm Hương ko biết đã ngất đi từ lúc nào ... vì nồng độ cồn trong rượu quá mạnh ...nhưng nó cũng ko khiến Phạm Hương yên giấc được... đôi mắt nhắm lại rồi nhưng thâm tâm vẫn vô cách đóng theo .
" Khuê Khuê... chị yêu em mà... Khuê Khuê"
" Cô ơi tỉnh lại đi"
Một bà lão lớn tuổi làm nghề lượm ve chai ...bà ấy đi từng con hẻm để nhặt những thứ như lon bia để có thể bán kiếm vài đồng... đang đi tìm thì thấy có một người nằm ngay ngoài đường ...khóc lóc ko ngừng...mơ màng gọi tên một ai đó.
" Cô ơi ... về đi ...trời sắp mưa rồi...cô"
" Khuê ơi ..."
" Khuê là ai ...có phải người nhà cô ko ... nhà cô ấy ở đâu ?"
Phạm Hương lúc này mơ màng tỉnh lại ... thấy một bà lão vẻ mặt đang lo lắng nhìn mình ...cứ hỏi mình liên tục ... Phạm Hương trong lúc này cảm nhận được mình muốn nói chuyện với bà ...muốn nói hết ra mặc dù chưa từng gặp người ta lần nào.
" Khuê Khuê chính là em ấy đấy... bà thấy em ấy có đẹp ko ? Nhưng mà bây giờ em ấy xấu lắm rồi ...thật là xấu xa"
Bà lão làm gì biết tình yêu của nữ nhân cứ ngỡ đâu người trong hình Phạm Hương vừa đưa cho bà xem là em của cổ... người trong nhà sau lại có thể vì dung mạo em mình xấu đi mà buồn đến như vậy .
" Dù gì cũng là em của mình ... xấu đẹp gì cũng là người nhà đừng buồn nữa ...về đi chắc em cô đang lo cho cô"
" Cái gì mà người nhà ... cái gì mà em gái ...em ấy là người con yêu ...người cả đời con cũng sẽ yêu"
Bà lão bị Phạm Hương làm giật cho cả mình... vì thực chất bà chưa từng nghe con gái yêu nhau... nhưng nhìn Phạm Hương như vậy bà rất đau lòng... bà ko có con ...nên ko biết phải dỗ một người đang khóc như đứa trẻ là thế nào...chỉ nhớ khi bà còn nhỏ ...mỗi lần chạy về khóc với mẹ bà ...mẹ bà sẽ ôm bà vào lòng ...lúc đó sẽ cảm thấy dễ chịu ngay ...nên bà cũng làm như vậy với Phạm Hương.
Về phần Phạm Hương từ nhỏ chưa từng được ai ôm như vậy ...cũng ko biết tiếng mẹ gọi như thế nào ...thì làm sao có tình cảm giống như một người có mẹ ...cái ôm này sao ấm áp quá...tự nhiên cứ muốn giống như một tiểu hài tử nói ra hết với mẹ mình những gì mình muốn nói... nước mắt chẳng những ko ngừng rơi...càng ngày càng làm ướt đẫm vai áo bà lão hơn.
" Bà ơi... con yêu em ấy"
To be continued...
P/s : Truyện mình viết là dạng nội dung xoay quanh gia đình , tình yêu và thù hận nên có chap sẽ ko có sự xuất hiện của Hương Khuê thì mọi người đừng thắc mắc nhé. Mình nghĩ khoảng chap 30 mấy hoặc 40 mới có thể kết thúc bộ này . Haizz ... dai quá mọi người còn đọc ko ?
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Phiên Nhi Liêu