P2 - Chương 23: SAO KHÔNG THỂ NGỪNG YÊU ?
( Máu tuôn rơi trên khoé miệng một người ... Tim người đó ở nơi khác quặn đau...)------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Phạm Hương cảm thấy tâm trạng của mình bị chà đạp một cách tồi tệ ...chính cô là người luôn muốn tìm ra sự thật ... rồi cho đến khi sự thật sắp được phơi bày cô lại tìm mọi cách trốn chạy ...thậm chí khi người ta nói ra cô cũng ko tin.
" Ko đâu..."
" Hương à...kẻ đó chính là em ...hôm đó em đi đến nhà hàng tìm chị ...thấy cách cô ta đối xử với chị em chịu ko nổi"
" Nhưng cũng ko thể vì vậy mà làm điều đó với cô ta"
" Hương ... 3 năm ở Mĩ người ta dạy cho em có thù phải trả ...nếu ko sống trên đời này nhất định sẽ bị chà đạp"
" Kẻ nào dạy điều đó cho em ?"
" Chị ko cần biết ... chị chỉ cần biết là em ko còn như ngày xưa... em ko còn là bé mèo con suốt ngày nép trong lòng chị nữa"
" Khuê Khuê ..."
Phạm Hương thật sự lúc này một câu cũng ko muốn nói nữa...vì trong lúc lòng đau như cắt ko biết sẽ lại nói ra những điều ko hay gì nữa . Cô biết người trước mặt cô sẽ ko yếu đuối như lúc trước...nhưng ngàn vạn lần vẫn ko muốn làm tổn thương đến Lan Khuê chỉ vì một câu nói vô tình nào của mình .
" Hương à... giờ chuyện chị muốn biết cũng đã biết ...người chị muốn tìm cũng đã gặp ...sự thật cũng phơi bày ...chị có còn yêu em ko?"
Phạm Hương ko trả lời Lan Khuê lập tức quay bước ra đi ...một bước chân đưa ra ...là một giọt nước mắt rơi xuống . Nếu như bình thường cô sẽ ko suy nghĩ bất cứ điều gì sẵn sàng nói yêu ... Nhưng còn bây giờ.
Khi nhìn thấy thái độ đó của Phạm Hương thì Lan Khuê ko khỏi đau lòng ...dù nàng biết rằng nàng một mực chối bỏ thì Phạm Hương cũng sẽ ko truy cứu nữa... nhưng thà một lần để chị chán ghét em xong rồi ko còn luỵ tình nữa...còn hơn sau này lại biết được những sự thật chua cay hơn.Nghĩ là nghĩ vậy ... mọi chuyện diễn ra cũng theo ý muốn ...nhưng tại sao lòng lại ko khỏi hết đau.
" Sao lại khóc ?"
" Mặc kệ tôi..."
" Chúng ta về thôi ... Đại Tỷ đang chờ"
" ..."
Lệ Hằng thực chất chưa bao giờ bỏ lại Lan Khuê một mình ...cô luôn đứng bên ngoài quán Bar đợi Lan Khuê ... lâu quá ko thấy Lan Khuê ra vì nàng đi ra con hẻm đó bằng cửa sau ... lúc Lệ Hằng tìm đến thì đã thấy Lan Khuê nước mắt lưng tròng còn Phạm Hương thì lại càng lúc càng bước đi nhanh hơn ...trong một phút cảm thấy lòng đau như cắt ... nhưng mình có quyền gì chất vấn Phạm Hương đây ?
Sau khi Lan Khuê lên xe của Lệ Hằng một câu cũng ko nói ... luôn nghĩ về Phạm Hương ...chị hiện giờ có phải rất ghét em ko ? Đó còn chưa là gì cả chị à ...có lẽ một ngày nào đó chị sẽ ko còn ghét em nữa mà sẽ trở thành căm hận tột cùng . Trong một lúc Lan Khuê bỗng nhíu chặt mi tâm ...hai tay đưa vào túi áo như tìm một thứ gì đó.
" Sao vậy ...làm mất đồ à ?"
Lệ Hằng luôn luôn quan tâm đến Lan Khuê nên dù một cử động nhỏ cũng làm cô phân tâm .
" Đừng nhiều chuyện quá ...đi đi"
" Thật là ...người của Phạm Hương cũng khó chiều như Phạm Hương"
Lệ Hằng lắc đầu ngao ngán xong lại tiếp tục lái xe đi ... cũng ko nhìn lại mặt Lan Khuê đã khó chịu đến mức nào.
-----------------------------------------------------------
Trong căn phòng của Thư Kỳ mùi thuốc lá nồng nặc bay đến làm cho hai người con gái vốn rất kị mùi này phải lên tiếng .
" Đại Tỷ ...sao lại hút thứ này ?"
Lệ Hằng một tay bịt mũi ... một tay lấy điếu thuốc từ trong tay Thư Kỳ dập nát ... đúng là trong tổ chức này chỉ có mỗi cô mới có gan làm điều đó.
" Chẳng qua cảm thấy có chút khó chịu ... chỉ hút một chút thôi...ngươi ko cần phải phô trương như thế"
Thư Kỳ nói xong lại tiếp tục móc ra một điếu thuốc lập tức châm lửa...Lệ Hằng cho dù rất khó chịu cũng ko dám lập lại hành động đó thêm một lần nữa ... vì qua câu nói của Thư Kỳ cũng biết là cô đang khó chịu đến thế nào.
" Có chuyện gì làm cho chị khó chịu vậy Đại Tỷ ...em có thể làm gì cho chị ko ?"
Lan Khuê tuy trong người cũng ko cảm thấy thoải mái gì về cuộc đối thoại lúc nãy với Phạm Hương ...nhưng thôi cứ tạm gác lại mọi chuyện ... bây giờ nàng vẫn còn nhiệm vụ của mình.
" Kẻ làm chị khó chịu chính là Phạm Hương ...em có thể gϊếŧ nó dùm chị ko ?"
Thư Kỳ buông điếu thuốc trong tay ...nâng cao cằm của Lan Khuê phà một làn khói vào mặt của người đối diện.
" Đại Tỷ ...có phải có hiểu lầm gì ko ?"
Thư Kỳ vẫn ko buông gương mặt của Lan Khuê ra ..tay còn lại móc ra khẩu súng chĩa thẳng vào đầu Lan Khuê ... gương mặt như ác quỷ một lần nữa hiện lên .
" Em gϊếŧ hay ko gϊếŧ ... NÓI ....."
Lệ Hằng một phen bị Thư Kỳ hù cho hoảng sợ ...tại sao lại như vậy ...thật ra Phạm Hương đã làm gì khiến Thư Kỳ phát điên lên mà đem Lan Khuê ra trút giận.
" Đại Tỷ ...dừng lại ...chị muốn gϊếŧ Phạm Hương chứ gì ...để cho em ...đừng làm khó chị dâu"
Thư Kỳ gương mặt vô cùng khinh bỉ nhìn qua Lệ Hằng ...buông một nụ cười ma mị.
" Lệ Hằng của ta...đi theo ta 4 năm cũng ko gϊếŧ người ...hôm nay lại vì chị dâu này sẵn sàng gϊếŧ Nhị Tỷ của Tiến Hưng ... ngươi là đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ ta có phải ko ?"
Lan Khuê thật sự mồ hôi ra đầy tay ... một phần vì thái độ bây giờ của Thư Kỳ ... một phần vì cơn đau như xé gan xé ruột một lần nữa đến thăm.
" Thư Kỳ ...em xin chị ...tha cho Phạm Hương đi ...em cái gì cũng có thể làm"
" Ta đếm đến 3 ngươi ko chịu gϊếŧ nó ...thì sẽ chết ngay lập tức"
Lan Khuê một câu cũng ko nói ...nhắm chặt đôi mắt ... nếu bắt nàng bỏ đi tình yêu của Phạm Hương dành cho nàng vì tìm ba vì trả thù...nàng chấp nhận ...bắt Phạm Hương hận nàng đày đoạ nàng như thế nào nàng cũng chịu ...nhưng nếu như bắt nàng tự tay gϊếŧ chết Phạm Hương thì cái gì cũng ko còn quan trọng nữa...cả cái tính mạng này cũng sẵn sàng ra đi .
" 1..."
Trong không khí căng thẳng đó ... Lệ Hằng như bị bức phát điên ...cái quái gì đang xảy ra thế này ... phải làm sao đây. Rõ ràng lúc nãy khi Thư Kỳ kêu cô đi đón Lan Khuê về vì lát nữa có nhiệm vụ ...lúc đó gương mặt rõ ràng còn rất bình thường .
Sau khi cô vừa bước đi vài bước thì laptop của Thư Kỳ nhận được vài tín hiệu ...cô lén quay lại nhìn thì thấy gương mặt như nước trong bình của Thư Kỳ ko ngừng động ...khoé miệng khẽ nhếch lên ... cô còn tưởng Thư Kỳ lại nhận được món lợi nhuận gì ... ai ngờ lại là chuyện có liên quan đến Phạm Hương ... nếu biết trước sau khi cả hai người trở về thì Lan Khuê bị biến thành như vậy ...có chết cũng muốn đưa cô ấy đi khỏi nơi đây.
" 2..."
Lan Khuê như ko còn đứng vững được ... chân bắt đầu ko còn sức lực để chống chọi thêm được nữa. Mồ hôi tuôn ra như tắm ... đầu óc ko còn đủ sức suy nghĩ bất cứ điều gì ... chỉ còn duy nhất bóng hình Phạm Hương hiện hữu trước mắt nàng ...nhưng là hình ảnh lúc Phạm Hương quay đi .Có lẽ lúc đó chị đã thật sự ghét em.
Phạm Hương sau khi bước ra khỏi con hẻm đó ...hận mình tại sao lúc này lại thảm hại như vậy ...bị người ta đùa giỡn trong lòng bàn tay ...hỏi cô còn yêu Lan Khuê ko ...ko cần suy nghĩ ...còn yêu ...chưa bao giờ hết yêu em ... nhưng tại sao một câu cũng ko thể nói.
" Khuê Khuê ...chị ghét em ... rất ghét em... Phạm Hương rất ghét emmmmmmmm..tại sao lại phải trở nên như vậy chứ mèo con..."
Một bước tới ...hai bước lui ...Phạm Hương cứ xiêu quẹo như thế qua từng con đường với ly rượu trên tay ... nước mắt ko ngừng rơi xuống lên đôi môi rung lên vì chua xót.
"3..."
" Đừng mà Thư Kỳ ...đừng"
ĐÙNG...máu tuôn rơi trên khoé miệng một người.Tim người đó ở nơi khác quặn đau.
"Khuê Khuê ... tại sao lại như vậy ...giống như ngày xưa ko phải tốt hơn sao ... chị ghét em lắm ... nhưng... SAO KHÔNG THỂ NGỪNG YÊU ?"
To be continued...
P/s : Có nhiều bạn lo ngại cho kết cục của họ . Yên tâm đi mà Phiu biết cách làm cho nó ko Lạc Trôi . Nhưng như vậy nà vì đây là câu chuyện có nội dung xoay quanh gia đình , thù hận , tình yêu nên sẽ có những chap nói về những nhân vật phụ nhé . Với lại đừng có ai thắc mắc là sao họ gϊếŧ người mà cho tới cuối cùng lại ko vô tù hay sao sao đó ... vì 100 % truyện viết về xã hội đen đều như vậy . Chứ nếu như giống ở ngoài đời thì làm sao mà HE được chứ . Hì. Mình viết dư ra được vài chap rồi nhưng chưa thể mỗi ngày 1 chap được vì mình sợ có những ngày ko biết viết gì sẽ tụt mood lắm nên khi nào viết dư ra nhiều mình sẽ tung .
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Phiên Nhi Liêu