Người Hầu Cho Ác Quỷ [Hương Khuê]

Chương 49

P2 - Chương 21: CÓ PHẢI LÀ EM KHÔNG ?
(Khi trái tim cùng lý trí đau đớn đưa ra một cái tên ...mà cả đời này ko nói ra cũng ko bao giờ nghĩ đến )

-------------------------------------------------------------------------------------

Ngày hôm sau Lan Khuê theo lệnh của Thư Kỳ đến tổ chức để thao luyện khả năng bắn súng và cách thức vận chuyển hàng .

" Chào chị dâu ...hôm nay đến sớm vậy ?"

" Hôm nay chúng ta tập bắn à ?"

" Đúng vậy ...chị từng tiếp xúc với súng chưa ?"

" Lúc còn ở Mĩ có vài lần cùng bạn tham gia một số trò đánh trận giả cũng từng được thử qua"

" Nhưng súng thật thì ko đơn giản như vậy đâu ... cố gắng một chút"

" Được"

Lan Khuê đối với súng ống mà nói còn có điều gì ko biết ...nhưng trước mặt Lệ Hằng ko thể để lộ thân phận được ...chỉ còn biết vờ như chưa từng được thử qua...động tác ko khỏi lúng túng.

" Động tác như vậy ra ngoài sẽ bị bắn chết đấy...nhanh một chút"

" Chưa có điều gì mà tôi làm ko được ...vài ngày thôi ... tin chắc ko làm cô thất vọng"

" Tự tin vậy chị dâu...mà quả thật chị học rất nhanh ha... mấy phát đạn đó cũng ko quá xa hồng tâm...gáng lên"

" Lệ Hằng ...cô ra ngoài thường dùng súng để giải quyết sao?"

" Ai nói với chị vậy chị dâu...nếu ko phải trường hợp bất đắc dĩ em sẽ ko ra tay đâu ..."

" Lệ Hằng ...cô có từng gϊếŧ người chưa?"

" Có hay ko có gì quan trọng ...làm được việc là được rồi... chị tập tiếp đi ...em vào phòng nghỉ chút"

Lệ Hằng ko muốn tiếp tục ở cùng một chỗ với Lan Khuê nữa ...bởi vì càng ngày càng cảm thấy hình như Lan Khuê luôn cố ý khai thác mình . Cô đối với Lan Khuê có cảm tình là thật ...nhưng tuyệt đối ko thể vì thế mà sơ ý để lộ thân phận của mình.

" Cô gái này ... nhìn có gì đó rất giống mình ...thật ra cô ta có phải là..."

Lan Khuê từ lúc gặp Lệ Hằng trong đầu thường xuyên xuất hiện suy nghĩ liệu Lệ Hằng có phải giống cô hay ko ...chính là một nội gián ...nhưng nếu cô ta là nội gián sao vị madam đó ko nói với mình ...và bản thân cô ta ko cùng mình ra ám hiệu ...hay cô ta cũng như mình đều ko biết thân phận của nhau ...nên ko dám manh động. Chỉ có thể dùng thời gian để thử ...

Sau khi Lệ Hằng đi Lan Khuê cũng ko kìm ép mình làm gì nữa...từ nãy đến giờ cứ cố tình bắn trật mục tiêu đúng là khó chịu ... giờ phút này lại vô tư mà bộc lộ tài năng của mình... bách phát bách trúng nhưng tất cả những điều trên điều vừa được thu vào tầm mắt của Thư Kỳ .

" Đúng là cao thủ ẩn danh ha ...bắn tốt đến như vậy ?"

" Chào chị Đại Tỷ"

" Con ngốc đó lại cho rằng mình tài giỏi kêu người ta phải cố lên ...nó có mắt nhìn hay ko đây"

" Thật ra em chỉ muốn đùa với Lệ Hằng một chút thôi ... từ nhỏ em đã có hứng thú với súng rồi ...sau này Phạm Hương chị ấy lại hay đưa em đi chơi những trò như thế này ...dần dần cũng có chút thành tích"

" Phạm Hương ghét nhất chính là cầm súng ...tại sao lại dạy em ?"

" Chị ấy muốn em tự bảo vệ tốt cho chính mình..."

" Ừm ... đúng là chị đối với đứa em này vẫn chưa hiểu rõ lắm ... được rồi hiện tại em cứ ở lại đây ... chị có chuẩn bị phòng cho em ...chiều tối em cùng Lệ Hằng đi làm một việc"

" Vâng Đại Tỷ"

-----------------------------------------------------------

Phạm Hương đã một thời gian rồi ko làm việc ...ở nhà ko cũng trở nên buồn chán ... nên quyết định sẽ tìm một công việc nào đó để gϊếŧ thời gian ... đi cả ngày trời vẫn ko tìm được thứ gì làm cho bản thân cảm thấy thú vị ... cô bước đi vòng vòng mấy cửa hàng ...bỗng chốc dừng lại chỗ một cửa tiệm bán đồ handmade rất dễ thương ... bước vào thì ko khỏi hốt hoảng khi nhìn thấy một người rất quen.

" Chị Bảy ...phải chị hong?"

" Đứa nào biết tên cúng cơm của ché vậy bây ?"

Trước mặt Phạm Hương bây giờ là một anh chàng nhưng mang tâm tình phụ nữ...cái người làm việc trong BeeMeow Shop ...cái nơi mà Phạm Hương gặp lại Lan Khuê lần thứ hai sau cái lần ở sân bay.

" Ủa ...cái bản mặt quen quen ..."

" Em nè...Phạm Hương nè... lúc trước em với Khuê Khuê hay lại BeeMeow Shop mua đồ đó ...hỏng nhớ hả trời"

" Trời quơ... thượng khách của ché...Hương ơi ...giờ ché khổ lắm em"

" Sao vậy ...sao lại ở đây ... ko bán đồ ở BeeMeow Shop nữa hả ?"

Chị Bảy ko phân biệt nam nữ thụ thụ bất thân gì nữa...bay vô ôm lấy Phạm Hương khóc thảm thiết . Nước mắt nước mũi cùng lúc chảy ra ...thảm thương vô cùng .

" Đừng có nhắc nữa...chuyện còn đau hơn bò đá"

" Hoy nín nín ... từ từ kể em nghe koi ..."

" Là vậy hôm đó ché mày đang trông coi cửa hàng ...hai con bánh bèo trong tiệm nó xin về quê rồi...hic"

" Tiếp"

" Đang ngồi vậy á...cái ché thấy ai giống con mén bồ mày quá ... mấy năm rồi ko gặp ... teo nhớ nó muốn chết ... định lôi nó vô mua dùm một mớ đồ để tháng này teo tăng chỉ tiêu"

Phạm Hương cảm thấy hơi mắc cười thì ra nhớ người ta là giả muốn lôi người ta vô mua đồ là thiệt ...vậy còn tưởng bã có tình nghĩa dữ lắm.

" Ủa mà sao ko nghe Khuê Khuê nói có gặp ché ta ?"

" Nó có nhìn mặt teo đâu mà gặp hay ko gặp ...teo kêu nó quá chừng ...mà nó như người mất hồn vậy cứ đi một mạch về phía trước... teo nóng máu quá rượt theo.."

" Ê bà tính làm gì Khuê Khuê của tui..."

" Teo có kịp làm gì đâu... teo chạy theo tới gần một cái nhà hàng trong cái đường hơi vắng thì thấy nó đang đứng nói chuyện với một thằng mặc đồ đen thui , mặt mày bặm trợn ... thấy ghê thấy moẹ đi"

Phạm Hương theo như lời của người chị Bảy này thì có thể hình dung ra được người nói chuyện với Khuê Khuê ko tốt lành gì... tại sao em ấy lại tiếp xúc với mấy loại người này.

" Rồi sao nữa...nói lẹ koi...làm cái gì chậm chạp vậy"

" Ê sao mày chửi teo mậy ...tao là người bị hại nghen ...lúc đó tự dưng teo mới nhớ lúc nãy teo bỏ cửa tiệm chạy ...ko có ai ở đó ... phải lập tức chạy về"

Phạm Hương cảm thấy chỉ muốn gϊếŧ người trước mặt thôi ... thời điểm đó còn ko biết Khuê Khuê có phải bị tên côn đồ kia ức hϊếp hay ko ...mà bả bỏ người chạy lấy của như vậy đó ...lỡ hôm đó có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao đây.

" Sao bà hèn vậy ... lỡ mèo con bị tên kia chặn đường làm bậy chứ ko phải đang đứng nói chuyện thì sao"

" Con quể đó có sao đâu ... tên kia còn dạ thưa với nó nữa mà ... teo mới có chuyện nè...bà moẹ chạy về mất gần hết nửa sào đồ ... đoè moè bị bà chủ đuổi luôn"

" Cũng vừa ..."

" Ê teo liều mạng với mày bây giờ nghen con kia"

" Rồi lúc đó cũng ngồi khóc giống bây giờ hả ... haha"

" Khóc cái con khỉ ...teo lập tức chạy lại chỗ hồi nãy lôi con mèo của mày ra xử liền... ai ngờ đâu khốn nạn vô cùng lại nhìn thấy cảnh máu me... eo"

" Cảnh máu me ? Khuê Khuê bị cái gì ... nói"

Phạm Hương ko thể kìm chế được mình nữa ...nắm áo chị Bảy dồn dập mà tra hỏi .

" Ê bình tĩnh mậy ...teo thấy có một chiếc xe đυ.ng một con bánh bèo mặc cái áo đầm đỏ ...còn chưa hết ...cái quân khốn nạn đó lại còn quay lại cán nát chân con nhỏ"

Phạm Hương theo như lời của người vừa nói mơ hồ nhớ lại vụ tai nạn cách đây ko lâu ... đúng là cái nhà hàng mình làm lúc trước cách BeeMeow Shop cũng chỉ một con đường vào mà thôi ...liệu có phải chị Bảy chứng kiến hết cảnh tượng đó ko ...thật ra kẻ chủ mưu là ai ...vì kẻ đó ...cách làm đó chính là đang trả thù cho cô.Tàn nhẫn vô cùng...

" Bà có nhìn thấy hung thủ ko ...là con trai hay con gái ...tướng người ra sao?"

" Con điên ...nó ở trên xe cửa kính đen thui sao teo thấy ... lúc đó teo sợ quá ôm mặt lại ko dám nhìn một lúc sau mới hoàng hồn lại"

" Thứ vô dụng ... cái gì cũng ko biết ... bà làm nhân chứng kiểu gì vậy ?"

" Ê chửi đủ rồi nghen ... teo cũng có công bưng con đó vô bệnh viện chớ bộ ... ờ mày ...lúc con nhỏ tỉnh lại có nói với teo tìm cho nó một người... nó nói người đó ko phải tên trên xe đυ.ng nó mà lúc nó thấy người đó đi đến ... nó kêu cứu quá chừng mà con đó nhìn nó như muốn gϊếŧ người ...nói với nó : Là Tự Cô Chuốt Lấy sau đó bỏ đi"

" Có nhìn ra được người đó có đặc điểm gì không ?"

" Nó nói con nhỏ đó cao cỡ 1m7 mấy ...người ốm ... mặt đeo kính và khẩu trang nhưng trong lúc con nhỏ quay đi thấy được dưới đuôi mắt nó có một cái nốt rùi ...giọng nói tuy vô tâm nhưng nghe vào tai âm thanh rất ngọt ... ủa thể loại này sao nghe quen quen ta ..."

Không chỉ người vừa nói ra cảm thấy rất quen mà ngay cả bản thân Phạm Hương cũng cảm thấy trong lòng đã hình dung ra được là ai ... mặc dù hàng ngàn lý do cho rằng mình ko nên nghĩ đến ...nhưng nhớ lại nét mặt lúc Lan Khuê ở trong bệnh viện nói với mình về vụ tai nạn kia ở trên báo ...gương mặt đó vô tâm kèm vô cảm ...ánh mắt cũng thật thâm sâu ...tất cả tập trung cùng một chỗ ...con tim cùng lý trí đau đớn đưa ra cùng một cái tên :

" Khuê Khuê ... CÓ PHẢI LÀ EM KHÔNG ?"

P/s : Sẽ cố gắng trong thời gian tới mỗi ngày một chap ... hì... định kết thúc nó dòi mà sao ở đâu tình huống nó ra hoài . Chắc dai nhách nữa quá. Bái Bai.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Phiên Nhi Liêu