P2 - Chương 20: THẬT RA LÀ TẠI SAO ?
( Nước trong đáy bình...cũng biết động sao...ngươi băng lãnh ngàn năm...vì ai mà tan rã)---------------------------------------------------------------------------------------
Chỉ một câu nói của Phạm Hương thôi ... người đang nói chuyện cũng hiểu được bản thân mình vốn dĩ cũng ko nên hỏi câu này ...chị ấy yêu Lan Khuê cỡ nào mình là người đã được chứng kiến ... từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy Phạm Hương thất thần và sợ hãi như lúc nhìn thấy Lan Khuê gục xuống... đã biết rõ câu trả lời ...vẫn cứ muốn hỏi ...là tự chuốt lấy khổ... có thể trách ai đây.
" Lily ..."
" Là tự em chuốt lấy ... chị ko cần phải vì em mà cảm thấy khó chịu"
" Xin lỗi ..."
" Chị thì có lỗi gì... được rồi ...em cuối cùng cũng ko cản được chị...vậy thì đối với chị chỉ biết nói một câu thôi : Phải thật cẩn thận"
" Cám ơn em... Lily chúng ta..."
" Là chị em tốt...nếu như chị ko ngại"
" Ừm ... mãi mãi là chị em tốt"
" Ừ ...mãi mãi"
Cuộc trò chuyện kết thúc trong lòng của Phạm Hương bớt được một chút sự căng thẳng trong cuộc tình đơn phương này...nhưng cũng ko khỏi cảm thấy ái nái vì sự phụ tình... nhưng biết làm sao được ...đời người chỉ có một trái tim... chị đã nguyện dâng cho người khác.
" Phạm Hương...cám ơn chị đã ko ghét bỏ em...chị vì nụ cười của Lan Khuê cái mạng cũng ko cần...tại sao em ko chỉ vì nụ cười của chị mà bỏ đi lòng tự ti của mình"
" Lan Khuê... nếu như một ngày nào đó cô dám phản bội chị ấy...tôi nhất định ko tha cho cô"
Lan Khuê sau khi trở về nhà đã thấy Phạm Hương đang lén lút nói điện thoại với ai đó. Nàng ko đến gần chỉ đứng ở một khoảng xa mà quan sát. Nghe có vẻ như đang nói chuyện với Lily ...nhưng tại sao lúc vui lúc buồn ... tuy vậy nhưng chuyện của Phạm Hương nàng cũng ko hỏi nhiều...vì hơn ai hết Lan Khuê tin tưởng Phạm Hương nhất định ko gạt mình thứ gì. Nhất định sẽ nói cho mình nghe nếu là chuyện quan trọng.
" Em về rồi ?"
" Dạ...chị đang nói chuyện với Lily à ?"
" Ừ... chỉ hỏi về thuốc của em thôi , ko có gì đâu...em đừng nghĩ lung tung"
Phạm Hương trước giờ ko nghĩ sẽ nói dối Lan Khuê nữa... nhưng chuyện này thật sự nàng ko nên biết làm gì. Cái gì càng cố gắng che giấu lại càng lộ ra rõ hơn... giọng nói của Phạm Hương lúc này có phần lúng túng.
" Chị sao vậy ? Em có nói gì đâu...cần gì phải giải thích... em đói bụng rồi... Hương"
Đã từ lâu như vậy đây là một trong số những lần hiếm hoi Lan Khuê giống như lúc trước... là một đứa trẻ to xác ...thích làm nũng với Phạm Hương . Phạm Hương lúc này cơ hồ như trở lại ngày xưa tâm trạng ko khỏi phấn khích.
" Được rồi...lập tức nấu cho em ăn"
Lan Khuê từ phía sau ôm chầm lấy cả người của Phạm Hương , dụi đầu vào cái cổ trắng ngần của người kia mà ngửi ngửi.
" Cái quái gì vậy ?"
Phạm Hương ko khỏi hốt hoảng vì hành động lúc này của Lan Khuê. Ko phải chứ mới đi theo Thư Kỳ có một ngày cũng học được tính lẳиɠ ɭơ của chị ta rồi à. Đáng ngại thật mà...
" Người ta thích chị... ôm chị cũng ko được à ?"
Phạm Hương quay lại một tay đưa lên trán của Lan Khuê kiểm tra.Trong lòng vẫn chưa khỏi lo âu.
" Ko nóng...đâu có sốt"
" Chị chính là muốn nói em như vậy rất giống kẻ bị bệnh có phải ko?"
Lan Khuê hôm nay tâm trạng khá là vui vẻ . Chỉ muốn trêu chọc Phạm Hương một chút. Nhưng kẻ ko biết phong tình này lại làm mình mất hứng vô cùng. Nhõng nhẽo với chị một chút ...chị đã cho rằng tôi bị bệnh rồi..được...chị muốn mặt lạnh chứ gì...cái này tôi chính là rất giỏi đó...đồ xấu xa.
" Được rồi ...đừng dỗi mà... nói chị nghe em tại sao lại như vậy?"
" Vì em vui"
" Gặp Thư Kỳ em vui đến vậy sao ?"
Phạm Hương bây giờ lại càng giống tiểu hài tử hơn Lan Khuê...cái miệng chu ra hơn cả thước...nhìn chỉ muốn ngắt thôi.
" Ko phải... là Lệ Hằng"
"........"
" Giận rồi ?... nè... quay cái mặt qua biểu koi"
Phạm Hương trong lòng cảm thấy vô cùng bất mãn . Nếu như Khuê Khuê có tư tình với Thư Kỳ...cũng đem mình bức đến điên mất...nhưng nếu suy nghĩ kĩ lại thì Thư Kỳ cũng thực xinh đẹp...gương mặt ma mị ...khí chất cứ như ngự tỷ...ai nhìn cũng mê...ngoại trừ cái tấm lòng xấu xa, đối nhân tàn nhẫn ko thể chung con đường với mình được ...chứ nếu ko ngay cả mình cũng bị Thư Kỳ câu mất hồn ... thua trong tay Thư Kỳ ít ra cũng đỡ nhục hơn thua trong tay của Lệ Hằng chứ...nó có gì hơn mình.
" Được rồi...đừng giận nữa...em vui vì hôm nay nó kêu em bằng..."
" Khuê Khuê chứ gì ?"
Phạm Hương giờ lại cứ thích chen ngang vào lời nói của người khác...cũng lại ko thèm nghe người ta nói hết câu.Thiệt là..
" Sao chị biết ?"
" Không phải ngày đầu tiên ở quán Bar nó đã kêu em như vậy rồi sao?"
Lan Khuê cảm thấy chẳng những Phạm Hương thích chen ngang lời người ta còn có tính thù dai nữa... ở quán Bar khi đó người ta mới nói có một lần ...chị đã ghim vào rồi. Phạm Hương lúc này lại chỉ muốn đem Lệ Hằng ra mà dằn vặt... khốn kiếp thật... Khuê Khuê để cho ngươi gọi sao? Đúng là ko biết lớn nhỏ... người của ta ngươi có nghĩ cũng đừng nghĩ tới.
" Thù dai...nó kêu em là chị dâu "
" Chị dâu thì chị dâu có gì đâu mà khoe...hả ... cái gì ?"
" Hahaha...hoàn hồn rồi à... mà Phạm Hương...em lấy chị hồi nào mà em của chị kêu tuỳ tiện vậy?"
" Eo ... con bé đó thiệt đáng yêu chết đi... thật biết cách lấy lòng người khác"
" Xem trên đời này có ai lại hai mặt như vậy chứ...thiệt là"
Sau một lúc trò chuyện cả hai cùng nhau xuống bếp làm vài món đơn giản ...nhưng khi đưa lên miệng cho dù là món chiên hay món xào đều cảm thấy vô cùng ngọt ngào...lâu đến như vậy ...mới có được khoảnh khắc này... cái khoảnh khắc mà ko ai bỏ ai đi trước ...để lại một người ngồi suy nghĩ mông lung...thật vui...thật yên bình.
Họ thì ngồi ăn vui vẻ cùng nhau ...chỉ tội cho một con người từ nãy đến giờ át xì ko ngừng ... nước mắt nước mũi vô thức muốn chảy ra...
" Át ...xì"
" Sao vậy ?"
Thư Kỳ đang ngồi gõ máy làm một vài động tác cho việc rửa tiền ...thì cứ liên tục nghe những âm thanh của Lệ Hằng ko ngừng. Đúng là một trong những người có thể làm Thư Kỳ phân tâm cũng chỉ có Lệ Hằng... nhưng đánh chết kẻ mặt lạnh đó cũng ko chịu thừa nhận.
" Át xì...."
" Sao lại để bị bệnh rồi...sáng nay cũng ko phải còn rất tốt sao?"
" Em cũng ko biết nữa...từ chiều giờ cứ liên tục như vậy...cứ như có một trăm người cùng lúc réo tên mình"
" Cũng ko có gì khó hiểu... Tứ Tỷ của Tiến Hưng ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt ...ko chừng mấy người đó đang cùng nhau ngồi lại kể tội em ..hưm"- miệng Thư Kỳ bất giác nở một nụ cười , tay lại tiếp tục gõ liên tiếp vào bàn phím.
" Át xì...gì chứ...người ta chỉ để ý mỗi chị dâu... trêu hoa ghẹo nguyệt cái gì ?"
Hai từ chị dâu đưa vào tai Lan Khuê kinh hỉ bao nhiêu ...khi lọt vào tai Thư Kỳ cứ như một thứ tạp âm ... càng nghe càng nghĩ...càng nghĩ càng khó chịu... nụ cười mới tạo ra trong chốc lát cũng theo đó mất đi... gương mặt lạnh kinh niên lại chung thuỷ quay trở về... đôi tay cơ hồ cũng gõ máy nhanh hơn.
" Nói mới nhớ...mai lại có thể gặp được chị dâu... à Đại Tỷ có nên suy nghĩ kêu chị dâu dọn đến đây ở cùng chúng ta ko? Dù gì chị ấy trong tương lai cũng là thuộc hạ thân tính của chị "
Thư Kỳ trước đây ở cùng nhà với ông Trùm...nhưng cứ hay nhìn thấy cảnh bố của mình yêu thương Phạm Hương vô điều kiện như thế...trong lòng ko khỏi khó chịu... sống chung một nhà với đứa em bất đắc dĩ này cũng thật chướng mắt nên đã dọn ra ở riêng.
Sau đó thì Lệ Hằng như một cái duyên đến bên cô...đối với cô ko chỉ là thuộc hạ thân tín ...miễn cưỡng cũng được gọi là một người bạn ... sau này khi Phạm Hương bỏ nhà ra đi ... vốn dĩ ông Trùm rất muốn Thư Kỳ quay về nhưng lúc này cô ko chỉ có một mình ...bên cạnh còn có Lệ Hằng ... mà bố cô nhất quyết ko tiếp xúc với ai ngoại trừ cô và Phạm Hương nên cũng ko quay về.
Ta vì ai mà ko ở cùng bố mình...ngươi vì cái gì lại kêu chị dâu của người đến đây ở cùng... hai chữ chị dâu...ngươi nói cũng thật là thuận miệng.
" Sao hả ... Đại Tỷ"
" Ngươi nếu ko câm cái miệng lại được ...thì xéo ra ngoài cho ta"
" Nổi giận cái gì chứ?"
" Cút..."
Nhìn thấy bộ dạng như muốn gϊếŧ người của Thư Kỳ ... Lệ Hằng một câu cũng ko dám nói ...lập tức ra ngoài ...nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu chỉ biết rủa thầm :
" Thể loại gì thế này... lật như bánh tráng vậy... đúng là chỉ được cái mặt đẹp dáng chuẩn ...tất cả những thứ còn lại đều xấu xa..Thư Kỳ là người xấu...là người xấu..."
Bên trong phòng lúc này Thư Kỳ cũng ko thể nào tin được tại sao mình lại dễ dàng kích động như vậy . Đại Tỷ của Tiến Hưng người người khâm phục sự băng lãnh ngàn năm...như nước hồ trong bình...một chút cũng ko động... trước đây Thư Kỳ tức giận một kẻ nào đó ko làm tròn nhiệm vụ ... ko nói gì nhiều lập tức bắn bỏ... gương mặt cũng chưa hề biến động...hôm nay vì cái gì lại khó chịu như vậy...tất cả đều bộc phát ra ngoài ... gương mặt cũng bị cơn nóng làm lạ đi... chuyện này ko có gì khó hiểu với người khác...nhưng kẻ trong cuộc lúc nào cũng bị làm cho mù quáng...cứ luôn tự hỏi mình... THẬT RA LÀ TẠI SAO?
P/s : Một chap ngọt làm dịu lòng cho một loạt sự ngược tàn bạo ở phía sau ... Phiu có năng khiếu viết ngược nha...ko ngược ko lấy tiền. Cơ mà cũng là câu nói đó nếu bạn theo bộ này từ đầu sẽ biết ngược mà Phiu viết sẽ là loại ngược : " Trong Đắng Có Ngọt " nên cứ yên tâm ... trái tim ko vỡ tan đâu chỉ là hơi nhói xíu thôi . Tiếp tục Vote vô nhiều chút nào để có động lực mỗi ngày một chap đi bà kon ơi . Bái Bai... Mà bạn cảm thấy Thư Kỳ đáng thương hay đáng ghét nhỉ ?
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Phiên Nhi Liêu