P2 - Chương 18: LÀ CÁC NGƯỜI ĐÁNG CHẾT
(Kẻ đáng hận cũng là kẻ đang hận...cô gϊếŧ người còn muốn tìm hung thủ )-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thân thể Lan Khuê lúc này ko thể chống cự thêm được nữa...đôi mắt cũng ko còn sức lực để mở ra... Một cơn gió lạnh ùa đến...đem Phạm Hương quay trở lại với hoàn cảnh bây giờ...
" Mình thật là... như vậy cũng ngủ quên được nữa"
Lê từng bước chân đi dọc theo khu vườn vắng lặng sau đó tiến vào căn nhà tìm kiếm một bóng hình quen thuộc. Dường như dự cảm cho một chuyện không may.
" Mèo con... em ngủ rồi à?"
Không nghe tiếng ai trả lời trong lòng lại như một ngọn lửa thiêu đốt . Không chần chừ đôi chân lập tức phóng nhanh lên lầu ...đem cái cửa che mất tầm nhìn lập tức mở ra.
" Khuê Khuê trả lời chị đi...Khuê Khuê"
" Sao lại như vậy...lúc nãy chẳng phải vẫn còn khoẻ mạnh sao?"
Trong lúc thần trí điên đảo nhưng vẫn kịp nhớ ra điều cần làm bây giờ chính là gọi cho Lily Nguyễn lập tức đến ngay.
" Em ấy tại sao lại như vậy ?"
" Phạm Hương ...chị còn nhớ lần trước em đã nói ...thuốc trong ly rượu có thể tái phát rồi"
" Tái phát sao ?"
" Đây có lẽ ko phải lần đầu ...dạo gần đây chị ko thấy chị ấy có biểu hiện lạ sao?"
" Lần trước đang ăn cơm chị thấy Khuê Khuê một tay ôm lấy người nói là bị đau bao tử... chẳng lẽ"
" Phải...có lẽ chị ấy tưởng là đau bao tử thật...hoặc là đang ko muốn cho chị biết"
" Có lẽ là em ấy thật sự ko biết đâu...lần trước chúng ta nói chuyện em ấy còn chưa tỉnh mà"
Lily sau khi tiêm vài lượng thuốc vào người Lan Khuê để cho cô ấy nằm nghỉ trên chính chiếc giường trong nhà họ ... mới cùng Phạm Hương bàn bạc một số chuyện ... lại ko nghỉ rằng Lan Khuê nhanh chóng tỉnh lại đến như vậy...
" Trong ly rượu đó thực sự là thuốc độc sao?"
Lan Khuê mặc dù ko biết rõ đó là thứ thuốc gì nhưng thân thể nàng thì chính nàng rõ nhất...sức tàn phá của nó quả thật rất kinh khủng .
" Chị Khuê ...còn đau không?"
" Hết rồi...thuốc của em thật công hiệu"
Phạm Hương thấy Lan Khuê ko muốn nằm nữa mà muốn đi lại bàn cùng nói chuyện với họ...nên cũng nhanh chóng tiến lại đỡ lấy mèo con đang ko giữ nổi những bước đi của mình.
" Lily có phải như vậy sẽ ko còn nữa?"
" Không...đây chỉ là liệu pháp tạm thời...thuốc này cứ mỗi lần dùng xong công hiệu ko còn như lúc đầu"
" Vậy..."
" Em sẽ cố gắng nghiên cứu ra một loại khác...trong một tuần này chị cứ dùng nó...sau một tuần nói cho em biết chuyển biến"
" Được..."
Sau khi dặn dò cẩn thận hai người họ thì Lily cũng ko ở lại mà nhanh chóng lái xe về. Trên đường đi ko ngừng suy nghĩ đến Phạm Hương.
" Phạm Hương...một ngày nào đó chị nhìn thấy cô ấy quằn quại do loại thuốc chết tiệt đó gây ra có phải rất đau lòng ko?"
Trong lòng Lily làm sao lại ko thể lo lắng được chứ...vì liều thuốc mà Lan Khuê đang dùng chính là loại tốt nhất bây giờ cô có thể nghiên cứu...nhưng nó sẽ ko duy trì được lâu. Là một bác sĩ ko cứu được bệnh nhân của mình đã là một sỉ nhục...hơn nữa người đó lại là người quan trọng nhất của người mình yêu...
Bên trong căn nhà bây giờ lại tràn đến những âm thanh của hai con người đang yêu nhau trong những lo lắng và dằn vặt...
" Xin lỗi ...lúc nãy lại doạ chị sợ rồi"
" Khuê Khuê chị ko biết có chịu nổi nữa ko?"
" Sao hả?"
" Chị chẳng những ko ngăn cản được em ở trong thế giới này...ko bảo vệ được em...thậm chí lúc em cần chị nhất chị lại ko biết ở nơi nào"
" Khờ quá...chỉ cần chị ở bên em...em cái gì cũng ko sợ"
" Khuê Khuê ngày đó nếu chị có thể ngăn cản được Thư Kỳ ...em bây giờ cũng ko cần đau đớn như vậy...có phải hiền quá sẽ ko bảo vệ được em ko? Vậy thì chị tình nguyện cùng em làm ác quỷ"
" Không?"
Lan Khuê lập tức cắt ngay ý định đó của Phạm Hương... cái nàng ko muốn nhất chính là để Phạm Hương cùng mình bị nhuộm đen ... chị ấy đã vì mình mà mất rất nhiều thứ...tuyệt đối nhân cách ko thể vì đó cũng biến mất.
" Đáp ứng em một điều... dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi nữa...chị phải thật trong sạch ...như Phạm Hương cả đời này e đã khắc sâu trong trí nhớ"
" Khuê Khuê... nhưng bắt chị ngồi yên một chỗ chỉ đợi khi em bị thương mới cứu chữa...chị ko làm được"
" Chị có biết thứ em yêu nhất chính là ko...nhân cách của chị...nếu như nó cũng mất ...em còn có thể yêu sao?"
Phạm Hương thật sự bị câu nói của Lan Khuê làm cho bản thân rơi vào một vòng lẫn quẩn... em nói đúng nhân cách chị mất rồi em sẽ ko yêu...vậy còn em...ngày chị gặp em thì em chính là ko phải như vậy mà...em ngây thơ , ngốc nghếch, đanh đá nhưng trong mắt chị tất cả đều đáng yêu...nhưng giờ tất cả cũng biến mất ...tại sao tình yêu chị dành cho em ko mất theo...đây là cái thể loại gì...em trả lời đi...em làm sao lại có thể khiến chị yêu em một cách điên loạn đến như vậy...trả lời đi Khuê Khuê.
" Được ...tạm thời có thể hứa với em..."
" Phải là mãi mãi"
" Em chẳng phải đã từng nói ko có gì là mãi mãi sao?"
Phạm Hương nói xong cũng dự định ko cần nghe Lan Khuê nói nữa mà nhanh chóng ly khai khỏi vòng lẫn quẫn này... bỏ lại Lan Khuê một mình với những lo sợ cho những chuyện ko may trong thời gian gần nhất sẽ phát sinh.
" Đừng mà Phạm Hương...đôi tay đó phải thật sạch sẽ"
" Chị nếu đã vô dụng đến mức ko giữ được con người của em...đôi tay này của em chị còn ko giữ được...vậy chị còn ở nơi này mà tồn tại với ý nghĩa gì ?"
Sạch sẽ sao ...chị thật sự cho rằng em sạch sẽ...đôi tay này hình như từng nhuộm máu của con người ...dơ bẩn vô cùng... có rửa cở nào cũng ko sạch...
" Phạm Hương giữ cho em làm gì? Nó đã mất lâu rồi"- bản thân nàng ko dự định sẽ nói ra...ko hiểu sao lời đến miệng lại nhanh đến như vậy...cũng may lúc này Phạm Hương đã đi.
Lan Khuê trong phút chốc nhớ lại hai vụ án năm xưa sở cảnh sát sớm đưa vào những vụ án treo... hai cuộc cãi vả...hai lần đau khổ...hai lần ra tay...hai người nằm xuống ... hai lần nhận ra người mình yêu thương nhất chết một cách thảm thương...còn nhớ rõ hai lần đó thề phải tìm ra được hung thủ gây nên...nhưng có đánh chết cũng ko ngờ ...kẻ mình đang tìm lại đang tìm mình...bởi vì người khóc cũng là người gϊếŧ... Lan Khuê cô bị người ta gạt hay cô đang tự gạt chính bản thân mình... thời khắc họ xảy ra chuyện ...cô chính là cũng có mặt. Chẳng lẽ cô ko biết hung thủ là ai...
Bỗng chốc như ko biết chính là ai đang dẫn đường... nàng tìm đến một hộc tủ trong nhà Phạm Hương...nơi đó từng giấu ba món đồ đã từ lâu khi được chính tay Lan Khuê lấy trở về từ căn nhà bỏ hoang năm xưa...
Ba sợi dây chuyền cung hoàng đạo lần lượt dưới bàn tay của Lan Khuê được lấy ra...1 Ma Kết ...1 Cự Giải ...1 Nhân Mã đẹp đẽ rạng ngời nhưng chủ nhân của nó sớm ko còn cơ hội được đeo nữa ...ngoại trừ cung Ma Kết kia...
Ánh mắt Lan Khuê bỗng trở nên thật lạnh lẽo và sắc bén ...giống như cái hôm cùng Phạm Hương đi karaoke sau đó quay trở về nhà cầm dao muốn gϊếŧ chết người kia...và cũng như cái hôm nhìn thấy cô gái bị một chiếc xe cán qua cán lại phần chân trái đúng như mệnh lệnh nàng đưa ra...ánh mắt ko có tình gười một lần nữa trở lại đây...nhìn sâu thật sâu vào đôi dây chuyền đó. Lạnh lùng phán ra một câu nếu có người ở đó mà nghe thấy ...xác định không khỏi hốt hoảng trong lòng :
" LÀ CÁC NGƯỜI ĐÁNG CHẾT"
P/s 1 : Chuyện lâu rồi ko biết các bạn còn nhớ ko ? Từ phần 1 lận cơ ...diễn biến bắt đầu từ chap 12 cho đến chap thứ 15 của phần 1...nói về hai người yêu cũ của Lan Khuê...một người chết ở sườn núi ...một người chôn xác dưới biển sâu...họ vì ai mà chết... cũng chính là Lan Khuê.
P/s 2 : Sẽ cố gắng cách một ngày ra một chap ...mọi người tiếp tục ủng hộ tinh thần em nhỏ nhé .
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Phiên Nhi Liêu