P2 - Chương 15: ĐÓ LÀ ĐIỀU NGƯỜI MUỐN
( Nếu cô ấy cố tình giăng câu....chị cũng nguyện tự mình mắc lấy)------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Giọng nói ấm nóng đó thật sự có một sức công phá rất lớn ... một câu nói ra cũng đủ đả kích Lan Khuê đến đau tận tâm can . Nước mắt rơi càng lúc càng nhiều...giờ phút này nghe tiếng ko thấy mặt như muốn đem Lan Khuê bức đến điên.
Lan Khuê vội lấy điện thoại của mình với mong muốn gọi cho Phạm Hương ...chỉ với một mong ước duy nhất đó là hãy để tay ra ngoài ... dù biết rằng nếu làm như vậy Phạm Hương nhất định sẽ nghi ngờ ...nhưng giờ phút này thật sự ko thể suy nghĩ gì được nữa.
Phạm Hương con người này ko biết có phải ở trong tâm can Lan Khuê mà sinh sống ko nữa ...tại sao lại hiểu rõ tâm trạng của người kia như thế...cô lấy tay ra khỏi túi quần như mong đợi của người kia. Khi chiếc nhẫn được lộ ra ngoài ...thiết bị siêu nhỏ kia lại có dịp quay cận mặt người mà Lan Khuê muốn thấy.
" Tại sao lại như vậy ? Người này...ko phải..."
Lan Khuê ko thể nào bình tâm được ... khoảnh khắc được mong chờ nhất lại ko như ý nguyện . Người đàn ông đó thì ra chỉ có giọng nói của người mà cô nhớ nhung mười mấy năm qua ...nhưng tuyệt nhiên khuôn mặt đó vô cùng xa lạ.
" Bố à ... hôm nay con đến đây ngoài việc thăm bố cũng muốn ở chỗ bố thông báo một tin quan trọng"
Phạm Hương ko dự định đến đây với ý nghĩa đơn thuần là chấp nhận điều kiện của Thư Kỳ. Mà cái cô muốn còn là muốn nói cho mọi người biết sự tồn tại của Lan Khuê.
" Con yêu nữ nhân... và hiện tại đang cùng người đó sinh sống...con chỉ về thăm bố một chút ...nhưng tuyệt nhiên sẽ ko lưu lại đây mà bỏ nàng"
Người đàn ông vẻ mặt ko có cảm xúc kia ...làm cho người ta lúc nào cũng cảm thấy xa lạ ...dường như gương mặt đó vô hồn ...gương mặt đó thật chất ko phải có từ lúc ông ta mới sinh.
" Yêu một nữ nhân sao?"
" Dạ..."
Phạm Hương sau khi lấy hết dũng khí nói ra thì biết sẽ ko còn đường lui nữa...nếu bố ko chấp nhận thì tuyệt đối phụ tẫn cả thiên hạ cũng chỉ vì một người mà thôi.
" Phạm Hương của ta từ nhỏ đã khác người... luôn một mình đối diện với mọi chuyện...con trưởng thành trong tính cách rất nhanh... nhưng cũng chính vì điều đó làm cho ta có cảm giác ta trong mắt con ko tồn tại"
Người đàn ông này bình thường sẽ rất ít nghe được tiếng của ông ta ...nhưng đối với Phạm Hương lại luôn có ngoại lệ... ông nói nhiều đến vậy...làm cho cô gái đang tiếp chuyện cũng cảm thấy có chút ẩn chất phía sau...
" Bố...nếu như người ko chấp nhận ...thì từ nay về sau con sẽ ko ở nơi này mà làm phiền lòng người nữa"
" Ta chưa nói xong ...con đã vội muốn đi... ta ko can thiệp chuyện tình cảm của con...nhưng có điều..."
Phạm Hương nghe được người kia ko ở nơi mình làm khó dễ nên cũng an tâm thở phào nhẹ nhõm ... cố gắng từ nay sẽ tôn trọng người trước mặt mình thêm một chút...
" Dạ...con nghe"
" Cô gái đó có biết thân phận của con ko? Cô ta chấp nhận chứ ?"
" Dạ biết...chẳng những vậy em ấy lại còn là thuộc hạ mới nhận của Thư Kỳ"
Thư Kỳ nghe được tên mình biết chắc bố nuôi thế nào cũng ở nơi mình mà tra hỏi một số điều. Nên thuận miệng nói ra ngay...
" Bố yên tâm...cô gái đó rất có khí chất...là người có thể đào tạo"
" Ừm..."
Người đàn ông này có rất nhiều con nuôi ....nhưng hai đứa con làm ông ta bận tâm nhất chính là hai người mang danh xưng Đại Tỷ và Nhị Tỷ của Tiến Hưng... đối với lời nói xuất phát từ Thư Kỳ lúc nào cũng nhận được sự tin tưởng của ông ta.
Lan Khuê vẫn chưa thoát khỏi bóng dáng người từ mười mấy năm trước người ta cho rằng đã chết...từ nãy đến giờ cả hai giác quan của cô là thị giác và thính xác đều tập trung duy nhất một người ... rõ ràng nếu nhắm mắt lại người đó chính là ba...nhưng mở mắt ra là ông trùm xã hội đen đối với mình hoàn toàn là oán hận...tại sao lại như vậy ?
Dẫu rất muốn nhìn thêm một chút nữa....nhưng vị madam đó đã nói với nàng ...thiết bị siêu nhỏ được cài trong chiếc nhẫn Phạm Hương tuy có thể qua mặt được một phần thiết bị trong ngôi nhà kia...nhưng để tránh bị phát hiện thì ko nên mở quá lâu ...vì cứ cách nửa tiếng sẽ lại có một thiết bị mới dò xét những tần sóng lạ.
Phạm Hương dự định sẽ nhanh chóng về thông báo tin mừng rằng mọi người đã chấp nhận việc họ quen nhau...nhưng vị bố nuôi kia lại muốn cô cùng ăn một bữa cơm...ko lý nào lại từ chối...quan hệ của hai người chỉ mới vừa tốt lên một chút.
Sau khi bữa cơm nghi thức đó kết thúc ... Phạm Hương trong lúc ra về đã gặp lại Minh Tú ...một trong những đứa em lúc nhỏ cứ bám riết lấy cô. Cái cảm giác đó làm cô có chút khó chịu...
" Người ta chờ chị suốt mấy năm...cuối cùng một câu chị cũng ko vì em mà nói"
" Được rồi em ko còn nhỏ nữa"
" Cả đời này em ko thể nào nghĩ được chị lại thích nữ nhân...nếu vậy lúc nhỏ đã ko ngại vì điều đó mà thổ lộ"
Phạm Hương làm sao lại ko biết ẩn chứa trong câu nói kia là gì chứ ...lúc nhỏ con người này suốt ngày đi theo cô...lúc đầu cứ tưởng là xem cô là chị em thân thiết ... nên cũng một phần nào đó từng có thời gian nuông chiều...nhưng khi lớn lên một chút mới cảm thấy Minh Tú đối với cô là có vấn đề...nhưng ở bản thân mình lại ko cảm thấy có tình cảm gì phát sinh ngoại trừ chán ghét.
" Em ko cần phí công ...chị thích nữ nhân...nhưng tuyệt đối ko phải là em"
" Em có gì ko bằng cô ta?"
" Những cô gái luôn đem mình so sánh với người khác...thường sẽ ko hơn được thứ gì nhiều...chỉ tự chuốc lấy phiền phức"
" Em sẽ chứng minh cho chị thấy ...cô ấy đến bên chị vì tiền và địa vị ...em ko tin có kẻ muốn yêu người trong tổ chức mà ko vì hai thứ kia"
" Nếu cô ấy cố tình giăng câu...thì chị cũng nguyện tự mình mắc lấy...ko hối cũng ko tiếc"
Phạm Hương nói xong ko cần nhìn sắc mặt người kia khó chịu như thế nào lập tức bỏ đi. Bỏ lại Minh Tú muôn phần xéo sắc trong lòng. Cô gái kia rốt cuộc là người như thế nào lại có thể khiến Phạm Hương yêu một cách mù quáng như thế.
" Sao vậy Tam Tỷ ... bị Nhị Tỷ làm mất vui à"
Lệ Hằng đừng nói mới vào tổ chức có 3, 4 năm thì ko hay biết chuyện Minh Tú có cảm tình với Phạm Hương ... cô thừa biết loại người như Tam Tỷ đây chính là thứ khiến Nhị Tỷ ghét cay ghét đắng...chẳng qua vì là con của lão thần nên Phạm Hương ít nhiều có chút nể nang mà ko phân biệt ranh giới rõ ràng thôi.
" Liên quan gì đến cô"
" Người ta thật lòng quan tâm đến tỷ...đừng có hằn học như thế"
" Lệ Hằng...cô rù quến Thư Kỳ chưa đủ ...lại còn muốn ở tôi tìm kiếm một chút quan tâm sao?"
" Hahaha...chị nghĩ đi đâu thế...em có yêu nữ nhân cũng ko có gan chạm đến cành vàng lá ngọc như Tam Tỷ đây"
" Dĩ nhiên tôi ko thể nào qua được Thư Kỳ...cô cũng khéo chọn người để nương tựa lắm"
Minh Tú luôn một mực khẳng định từ trước đến giờ người cô gái này yêu chính là Đại Tỷ của Tiến Hưng. Tuy ko biết rằng kẻ mặt lạnh kia có yêu thuộc hạ của mình ko ...nhưng chung quy cũng có lúc cưng chiều ra mặt.
" Thư Kỳ là ai ...làm sao em dám chạm đến...người ta chỉ là đang yêu một người mới gặp thôi"
" Là ai?"
" Nữ nhân của Phạm Hương"
" Hahaha...khẩu vị của cô cũng nặng lắm..."
" Có hay ko muốn cùng tôi hợp tác... cái tôi muốn và cô muốn đều có thể có được"
" Để xem sao"
Lệ Hằng nói xong liền bỏ đi khi có điện thoại từ một số máy quen thuộc gọi tới... đã lâu rồi người này ko hề gọi cho mình ... nhưng gần đây lại thường xuyên như vậy . Lệ Hằng đối với căn nhà này thật sự có phần chưa quen hoàn cảnh . Một lúc lâu mới tìm nơi tạm thời cũng có thể xem như an toàn mà tiếp nhận cuộc gọi này.
" Sao hả ...vẫn khoẻ chứ?"
" Còn sống..."
" Nói năng càng ngày càng giống xã hội đen"
" Hưʍ... ĐÓ LÀ ĐIỀU NGƯỜI MUỐN"
P/s : Định sẽ cho thêm vài nhân vật nữa ... mà thôi quên đi ... mệt rồi . Bái Bai
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Phiên Nhi Liêu