Người Hầu Cho Ác Quỷ [Hương Khuê]

Chương 42

P2 - Chương 14: CÓ PHẢI LÀ BA KHÔNG ?
( Một lời nói ra ...hai hàng nước mắt...giọng nói của ai...phải không trở lại ?)

---------------------------------------------------------------------------------------

Ngày hôm sau khi Phạm Hương vẫn còn đang say giấc thì Lan Khuê đã thức từ lúc nào... nếu như là trước đây nàng luôn thức trễ hơn Phạm Hương...thậm chí con người kia phải đem mùi thức ăn ra câu dẫn thì con mèo kia mới chịu mở mắt...thời gian trôi qua mọi thứ đều thay đổi.

" Sao ko ngủ thêm một chút nữa mèo con ?"

" Không hiểu sao em ko thể nào yên giấc được"

" Em lại mơ lung tung à ?"

" Lại là giấc mơ hôm đó..gương mặt của người đàn ông vừa thân quen vừa xa lạ hiện lên ko biết bao nhiêu lần"

" Hay mình đi du lịch một thời gian để em ổn định tinh thần lại có được ko?"

" Không được hôm nay chị phải về nhà"

Lan Khuê bất chợt la lớn lên làm Phạm Hương có hơi thắc mắc... chỉ là một buổi về ra mắt thôi...có trễ một chút cũng không sao mà... có gì phải căng thẳng như vậy nhỉ .

" À...Hương này ...trong nhà của chị có phải canh phòng rất cẩn thận ko?"

"Đúng vậy ... hơn nữa bất cứ ai vào nhà cũng đều phải qua hệ thống kiểm tra để phát hiện xem có vật thể lạ gì ko?"

Lan Khuê bỗng nhiên nhíu chặt mi tâm khi nghe Phạm Hương nói ... nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tâm trạng bình thường ...

" Trước khi vào nhà nhớ điện cho em nhé"

" Sao vậy mèo con?"

" Chị cứ làm theo đi mà ...nha...đừng hỏi nữa"

Lan Khuê dùng bộ mặt mèo con mít ướt của mình để thuyết phục Phạm Hương...làm người kia chỉ có thể dùng đôi tay ấm áp của mình mà xoa đầu Lan Khuê ...khẽ gật đầu đồng ý.

Sau khi đã chuẩn bị vài phần quà để cho Phạm Hương trở về...chỉnh trang quần áo lại cho cô thì Lan Khuê tiễn Phạm Hương ra cổng.

" Nhớ đừng nóng nảy quá"

" Em nói hàng trăm lần rồi"

" Đi sớm về sớm... à...mà thôi ko có gì"

" Được rồi ...chị cơ hồ cũng ko muốn ở nơi đó quá lâu... chị đi đây"

Xe Phạm Hương vừa rồi khỏi căn nhà không lâu thì Lan Khuê lập tức bước vào... khẩn trương tìm kiếm chiếc điện thoại của nàng..nhanh chóng gọi cho người luôn sai khiến mình hành động kia.

" Lần này lý do gì lại chủ động gọi cho ta?"

" Đừng nói nhiều ...thứ bà đưa cho tôi...ổn không ?"

" Yên tâm ... sẽ ko có chuyện gì phát sinh... nó không biết chứ"

" Biết...nhưng có lẽ là sau này..."

Lan Khuê buồn rầu tắt ngang cuộc trò chuyện...người kia cũng tưởng có người lại gần nên cũng ko gọi lại...mặc cho mọi thứ trôi qua.

Phạm Hương ngồi trên xe... chốc chốc lại nhìn xuống bàn tay đang cầm bàn láy của mình mà ngắm nghía...chiếc nhẫn này là của mèo con tặng cô... sao nó lại có thể đẹp như thế... em tối hôm qua sao lại nói nó là sinh mạng của em..không ...nó là sinh mạng của chị thì đúng hơn... cám ơn em...Trần Ngọc Lan Khuê.

Niềm vui bị cắt ngang khi xe của Phạm Hương cũng chạy gần đến nhà... cứ nghĩ đến cái cảnh cùng người mình ko thể nào có chung tiếng nói phải gặp mặt thực sự rất ngột ngạt... nhưng dù gì cũng đã quay về ko lý nào lại làm họ mất hứng...ok...diễn một vở kịch cùng họ cũng ko mất miếng thịt nào.

Đôi tay định bấm chuông thì sực nhớ mèo con dặn cô khi đến nhà trước tiên phải gọi cho nàng...nên lập tức lấy điện thoại ra để mà thực hiện.

" Chị đến nhà rồi..."

" Nhớ ko được nóng nảy...còn nữa nhớ đem quà vào tặng cho bố đi nhé..dỗ ngọt ông ấy một xíu"

" Em kêu chị gọi chỉ vì lý do này thôi à ... thiệt là"

" Sao hả ...người ta chính là quan tâm với chị thôi...vậy cũng chửi nữa"

" Được rồi ..không chửi ...không chửi nữa ... được chưa...chị vào đây"

Phạm Hương cảm thấy thật là không thể hiểu nổi mình ...tại sao lại đối với con người này có thái độ dung túng đến như vậy... lại có thể làm theo bất cứ đều gì mà ko cần hỏi lý do... đến lúc định ngắt đi cuộc trò chuyện... thì Lan Khuê như sực nhớ ra điều gì... nên đã cố gắng níu kéo sự chú ý của cô bằng một giọng nói rất lớn.

" Chị lát nữa vào nhà đừng để tay vào túi quần"

Đây cũng là một thói quen khi Phạm Hương đứng nói chuyện với người khác ... Lan Khuê đã nhiều lần nhắc nhở nhưng vẫn ko từ bỏ...nhưng điều này thật sự quan trọng đến vậy sao... Phạm Hương cảm thấy khó hiểu.

" Sao vậy ?"

" Ưʍ...đứng nói chuyện với bố nên lịch sự một chút"

" Một câu cũng bố...hai câu cũng bố...chị cưới em rồi à ?"

Phạm Hương không khỏi thích thú vì sự xưng hô của nàng... nên cũng muốn cùng nàng đùa giỡn một phen.

" Đồ xấu xa... vào nhà đi...em đi nấu cơm đây"

" Ừm"

Đến lúc này thì Phạm Hương mới chính thức đưa tay lên bấm chuông...ngay lập tức có một bảng điện tử hiện lên trước mặt cô... sau khi đã nhận diện được khuôn mặt của một trong những chủ nhân căn nhà...cảnh cổng thông minh tự động mở ra.

Nếu nói đây là căn nhà ...theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng đều không hợp lý... trước mắt cứ như một toà lâu đài...nguy nga tráng lệ...hàng trăm người cũng có thể ở nơi này mà nương náo... không khí thoáng đãng với hàng cây xanh trải xung quanh nhà ... nơi đây lại có một mùi hương mà ko ít lần trên người mèo con lưu lại ...mùi của cúc hoạ mi...trước đây đúng là những thứ này ko hề lưu lại trong đầu của Phạm Hương...bố cũng thích cúc hoạ mi ư... phía dưới những cây cúc hoạ mi lại còn có cả một loại cỏ rất quen thuộc... là gì nhỉ...mới nghe hôm qua thôi mà... Phạm Hương tự dưng lại nhìn vào chiếc nhẫn đang đeo trên tay mình...phải rồi mèo con nói nó là cỏ ba lá... ít ra nơi này cũng có những thứ mèo con thích ... vậy mình cũng sẽ cố gắng thích nó hơn một chút.

Nơi đây đúng là trùng trùng điệp điệp camera được đặt xung quanh ...

" Đứng lại ..."

" Có chuyện gì?"

Phạm Hương bực bội khi đang dùng hết sức bình tĩnh để bước vào ...khi không lại bị chặn ngang...làm bao nhiêu cảm xúc cũng theo đó mà bay đi.

" Cô là ai...đến đây có việc gì?"

Một người lạ mặt ...với quần áo trên người ko có một ánh sáng chăm chăm nhìn Phạm Hương. Muốn thực hiện công việc của mình...đó là kiểm tra tất cả đồ dùng từ người kia trước khi bước vào.

" Anh thật sự ko biết tôi ?"

" Hỗn láo... Nhị Tỷ của Tiến Hưng cũng dám chặn đường...có phải chán sống rồi không ?"

Lệ Hằng từ hôm qua đã cùng Thư Kỳ trở về đây...sáng sớm lại tự tay chuẩn bị những món ăn mà Phạm Hương thích nhất ...cùng mọi người chờ đón Nhị Tỷ trở về.

" Có lẽ cậu ấy là người mới nên ko biết chị thôi...em ko cần lúc nào cũng căng thẳng như vậy..."

" Chị vào đi ...bố và mọi người chờ cũng đã lâu"

" Có cần long trọng đến vậy không... chị chỉ về thăm bố...nhất định ko lưu lại ở đây..."

" Có về là được mà..nhanh lên"

" Vậy tức là ko cần kiểm tra à?"- kẻ mặc áo đen vẫn ko quên hỏi lại.

" Cậu nói đi..."- Lệ Hằng quay qua liếc người đó một cái... sau đó ngay lập tức kéo tay Phạm Hương nhanh chóng vào trong.

Phạm Hương tay cầm theo giỏ quà ... lấy hết cảm xúc vui vẻ tự tạo đưa lên trên mặt ..nở một nụ cười tươi bước đi theo Lệ Hằng.

Khung cảnh bên trong so với ở ngoài vô cùng đối lập... nếu như bên ngoài là một số loài thực vật đem chút không khí của thiên nhiên pha loãng sự u ám ...thì bên trong tất cả những áp lực cơ hồ tập trung một chỗ.

" Thưa bố con đã về ... bố vẫn khoẻ chứ ạ ?"

Người đàn ông đang dựa lưng vào ghế xoay nghe được tiếng đứa con gái cưng...lập tức quay mình qua nở một nụ cười hiếm thấy.

" Cuối cùng cũng chịu trở về... em đúng là biết cách làm cho ông Trùm của Tiến Hưng phải bận tâm"

Câu nói xuất phát từ người chị từ nhỏ đã không muốn đội trời chung của Phạm Hương – Thư Kỳ ... làm cho cô có chút bực bội ...nhưng nhớ lại lời dặn của Lan Khuê ...nên cũng cố gắng mà bình tâm thêm một lúc.

" Con xin lỗi... à...con có chút quà mọn biếu bố...mong bố nhận cho"

Phạm Hương lập tức đưa phần quà được Lan Khuê chuẩn bị cho mình tận tay đưa cho người đàn ông kia... sau đó đôi tay vì căng thẳng mà đưa vào túi quần ...quên mất lời dặn của mèo con...

Lan Khuê từ nãy đến giờ vẫn ngồi yên một chỗ trong nhà...mắt hướng về màn hình...đem toàn bộ tâm trí để quan sát những thứ mình nhận được từ thiết bị thu nhỏ kia ... người đó là Lệ Hằng...người này là Thư Kỳ ...khoan đã ...người đàn ông duy nhất còn lại trong nhà này...phải chăng có phải là ông Trùm của Tiến Hưng ...

Bỗng nhiên một khung cảnh đen tối bao quanh lấy màn hình trên laptop của Lan Khuê ...cái quái gì thế này..bị hư sao...ko phải rất có thể thiết bị đó bị cái gì đó trùm lên... Phạm Hương nhất định là chị đã lại đặt tay vào túi quần ...sao chị ko nghe lời em ...

Người đàn ông từ nãy đến giờ ko nói lấy một câu ...tiến lại gần Phạm Hương ...nhẹ nhàng xoa đầu cô gái kia...bỗng thốt lên bằng những từ như một người bố thật sự yêu thương con mình.

" Phạm Hương ... ở lại với bố lâu một chút ...có được không?"

Kết thúc câu nói đó cũng là hai hàng nước mắt rơi xuống ướt đẫm gương mặt u buồn... tâm trạng như rơi vào một chiếc hồ không đáy... toàn bộ thần trí như bị một trận gió cuốn trôi... tay chân bỗng trở nên run rẫy ... giọng nói ấm nóng đó ko lẫn vào đâu được ... Lan Khuê cô nhất định ko nghe lầm đâu... ông trời ơi nhất định sẽ ko đùa với tôi tàn nhẫn đến như vậy đâu có đúng ko ...giọng nói đó đã ko được nghe nữa kể từ năm 3 tuổi ..bây giờ sao lại lẩn quẩn bên tai...

" Ba ơi..."

" CÓ PHẢI LÀ BA KHÔNG?"

To be continued...

P/s : Thật ra mình đã viết xong hồi thứ 7 nhưng ko hiểu tài khoản mình bị gì ko đăng được...sorry... tâm sự chút nha: Khi mình là một reader thường hay trách các author vì sao lại hay nói là lười viết fic... ra chap cực lâu.Đến khi mình làm một author mình mới biết ...ko phải là ko còn yêu HK nữa mà lười viết đâu... mà ai làm author một thời gian đều như vậy ... lúc đầu dĩ nhiên ai cũng hăng hái hết thậm chí mỗi ngày đều ra chap ...cho đến khoảng 2, 3 tháng sau sẽ chán viết vì lượt view, lượt vote, số cmt càng ngày càng giảm ...fic nào cũng vậy... làm sinh ra một cái tâm lý mọi người ko còn muốn đọc nữa ...do đó khi đọc bất cứ một fic nào nếu bạn vẫn còn muốn họ ra chap thì hãy vote cho họ hoặc cmt. Vote và cmt nhiều cỡ nào chúng mình cũng ko có một cắc nhưng khi đó họ biết họ ko bị bạn bỏ rơi...dĩ nhiên họ sẽ ko bỏ rơi bạn. Bái Bai

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Phiên Nhi Liêu