Chương 5
~ Chương thứ năm ~----------------------------
“Mà này, cậu với anh chàng Tôn Tử Hàn đó giờ ra sao rồi?”
“Chia tay rồi.”
“Gì cơ? Chia tay á? Tại sao?”
“Hắn cầu hôn mình.”
“Cậu ngốc vừa thôi?! Đó là chuyện tốt mà! Về mọi mặt, anh ta đều rất hoàn hảo. Cậu cứ thế mà chia tay sao?! Thăng Kì, rốt cuộc cậu nghĩ cái gì trong đầu vậy?! Kiếm đâu ra được một người đàn ông tốt như hắn chứ?”
“Oh. Cậu đã thấy hắn tốt như vậy thì bỏ Lăng Mặc rồi lấy hắn luôn đi.”
“Thăng Kì, cậu điên rồi sao?”
“Ừ ừ, chắc mình điên thật.”
“Thăng Kì, cũng phải có lí do chứ.”
“Mình không yêu hắn. Mình không muốn kết hôn với người mình không yêu.”
“Cậu không yêu hắn? Cậu quen hắn đến một năm cơ mà, làm sao thế được! Hắn làm chuyện gì có lỗi với cậu phải không?”
“Không có. Nhưng mà...... không lẽ mình quen hắn thì nhất định phải yêu hắn?”
“Hah, cậu nói nghe buồn cười thật. Mình hỏi cậu: Cậu không yêu hắn thì yêu ai?”
“Người mình yêu, không thể yêu mình được. Cho nên, cả đời này mình sẽ không kết hôn.”
Cả hai im lặng, mỗi người đều theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình.
“Ai... Ai thế?”
Không biết vì sao, Tân Nhi cảm thấy rất căng thẳng và bất an. Ngay cả câu hỏi “Là ai?” cũng trở nên đứt quãng.
“Cậu thật sự muốn biết?”
“Nói đi.”
Thăng Kì nhìn khuôn mặt hết sức nghiêm túc của cô, mỉm cười, như đang cười một đứa nhóc không hiểu chuyện, hoặc cười một cô vợ nhàm chán thích đa nghi.
Nàng kề môi sát tai cô, nhẹ nhàng nói: “Tiểu thư, đừng nói cậu nghĩ người đó là Lăng Mặc nha?”
Tân Nhi lập tức bị nhìn thấu, không khỏi đỏ mặt lên mà mắng:“Xùy xùy. Sao mình có thể nghĩ như vậy chứ!”
Thăng Kì tiếp tục cười ha hả mà nhìn Tân Nhi xấu hổ, không ngừng trốn tránh ánh mắt của nàng.
“Cậu yên tâm đi, Lăng Mặc nhà cậu đâu phải hình mẫu lí tưởng của mình.”
Tân Nhi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, dù cô biết có thể Thăng Kì đang gạt cô, nhưng nghe chính bạn mình nói như vậy thì vẫn chắc chắn hơn.
“Thế, người kia rốt cuộc là ai?”
“Mình chứ ai.”
“Cái gì?! Chính cậu á?! Thăng Kì...... urgh, đừng nói là cậu bị tự kỉ cuồng chứ.”
“Í, bị phát hiện rồi.”
“Aish, quên đi quên đi, mình biết cậu chả nói gì hay ho được.”
“Mình rất nghiêm túc đấy. Mình cảm thấy bản thân tốt hơn hẳn người khác, ai có thể xứng đôi với mình chứ.”
“Cậu tự kỷ quá rồi. Thế gian này còn nhiều người vĩ đại hơn cậu đó.”
“Vậy bây giờ cậu tin chưa?”
“Rồi, mình tin. Không ngờ mình có thể làm bạn lâu như vậy với một đứa tự kỉ cuồng thế này. Nghĩ lại muốn ói à.”
“Đâu cần phải thế. Mình nói thật, cậu liền tỏ thái độ như vậy! Sau này sao mình dám nói nữa chứ.”
“Thế cậu còn muốn mình khen ngợi chút thật thà của cậu sao?”
“Làm ơn đi.”
“Mình gặp nhiều người mặt dày rồi, nhưng vẫn chưa có ai mặt dày được như cậu đâu.”
Thăng Kì lại cười.
Tân Nhi chỉ có thể im lặng, trừng mắt không thèm nhìn Thăng Kì nữa.
Cô mãi mãi cũng cãi không lại Thăng Kì.
Quay đầu lại, cô bỗng bắt gặp ánh nhìn chăm chú của Thăng Kì.
Thăng Kì rất khoa trương mà nhe răng toét miệng đến tận mang tai, nhưng nụ cười ấy rất tự nhiên và chân thành.
Tân Nhi thường tự hỏi: Thăng Kì sao lại cười nhiều đến thế?
Nụ cười của nàng dường như không cần có lí do nào cả.
Hay là chính vì cô chưa từng hiểu rõ nàng?
Nhưng như vậy là tốt rồi.
Rất tốt.
Đôi khi, biết nhiều quá lại không hay.
Cuộc đời là như thế, cần sự thật, cũng cần đến lừa dối.
Cần những lời nói dối để có thể an ủi bản thân.
Bụng trên lại bắt đầu đau đớn vô cùng, Thăng Kì đưa một bàn tay ra sau lưng, túm lấy chiếc gối dựa bên cạnh mà siết chặt, cắn răng chịu đựng. Xung quanh huyệt Thái Dương cũng bắt đầu sưng lên. Nàng chỉ mơ hồ nghe tên vài người và địa điểm từ câu chuyện của Tân Nhi, còn những thứ khác không thể nghe rõ.
Nàng biết bản thân không được kêu thành tiếng, cũng không được nhăn nhó đau đớn, càng không được ngã xuống trước mặt Tân Nhi.
Vì sao?
Chẳng vì sao cả.
Nàng chính là như vậy. Luôn không thích chia sẻ nỗi đau của mình với người khác, bởi đó là biểu hiện của sự yếu đuối và ích kỉ.
Nhưng hôm nay cảm giác lại đau đớn hơn ngày thường rất nhiều, làm cho nàng khó có thể kiểm soát bản thân. Dạ dày như bị người ta xé rách rồi đạp lên, cơn đau bắt đầu mở rộng, rồi lan truyền, khiến toàn bộ vùng bụng chỗ nào cũng trở nên nhức nhối…
Bệnh tình của nàng ngày càng nặng?
Oh, càng nặng càng tốt.
Dù sao đi nữa, kết cục cũng chỉ có một.
Cái chết.
Chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Nàng đột nhiên đứng dậy, nói với Tân Nhi: “Mình thật nhịn không nổi nữa rồi! Mượn WC nhà cậu chút nhé! Cám ơn!”
Cảm giác như giọng nói của nàng đã trở nên run rẩy.
Nàng vội vã sải bước vào phòng vệ sinh, khóa cửa lại.
“Này! Đừng làm nghẹt bồn cầu nhà mình đấy!”
Nàng vẫn mỉm cười như thế. Chỉ cần ở bên cạnh Tân Nhi, có thể nghe được những lời đùa vui ấy, chỉ cần nàng cảm nhận được cô hiện diện bên mình, Thăng Kì chẳng có lý do gì mà không cười cả.
Nhưng khuôn mặt nàng đã không khống chế được mà trở nên co giật, cơn đau như một quả bóng bay bị đâm thủng, xâm nhập bừa bãi khắp cơ thể, khiến cả người nàng run rẩy, tê liệt ngã trên mặt đất.
Nàng âm thầm gào thét, giãy dụa, chỉ mong có thể giảm bớt cảm giác đau đớn ấy.
Khuôn mặt chạm vào sàn đá cẩm thạch lạnh giá, kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng sợi dây thần kinh đấu tranh với cơn đau quằn quại.
Cả người nàng ướt đẫm mồ hôi lạnh, khiến cho cơ thể càng trở nên lạnh lẽo.
Đây là cảm giác nằm trong nhà xác sao? Là cảm giác sau khi chết, phải không?
Nhưng chết đi rồi, sẽ không còn đau đớn nữa.
Không còn nữa...
Cơn đau dường như đã giảm đi một chút.
Nàng chậm chạp ngồi dậy, tựa lưng vào tường.
Yếu ớt thở hổn hển.
“Này, cậu có sao không thế? Sao lâu quá vậy! Đừng nói là rớt xuống hố rồi nghe!”
Có vẻ như sức lực đã trở lại, nàng đứng dậy, chậm rãi như một cụ già. Chỉ cần đứng nhanh hơn hay hoạt động tay chân, xương cốt nhiều thêm một chút thôi, sẽ cảm thấy khó chịu.
Nàng vốn định nói lớn một câu “Bồn cầu nhà cậu đâu có lớn thế chứ!”, nhưng vừa mở miệng, mùi tanh nồng đã xông thẳng lên mũi và cổ họng.
Quá bất ngờ thậm chí còn không kịp phản ứng, nàng đã lập tức nhào vào bồn cầu điên cuồng nôn mửa.
Trong bồn cầu toàn là máu - máu từ cơ thể nàng.
Thế nhưng nàng không dừng lại được, vẫn cứ liên tục nôn, như phải nôn ra hết 4,7 lít máu trong người vậy.
Trong mắt nàng chỉ còn màu đỏ. Sắc đỏ đang ngả sang màu nâu ấy, như cuộc đời nàng, từng bước đến gần điểm kết thúc.
Thời gian trôi đi, lúc nhanh lúc chậm.
Rốt cục cũng dừng lại.
Cơ thể như đang bồng bềnh trôi nổi, tựa linh hồn sau khi chết lang thang trong không khí vậy.
Nàng nghe thấy tiếng kêu lo lắng thật thân thuộc của Tân Nhi, còn có tiếng đập cửa không ngừng.
“Cậu sao vậy?! Thăng Kì! Mau mở cửa ra!”
Không biết đây là lần thứ mấy khóe miệng nàng treo lên ý cười. Giờ nghĩ lại, Thăng Kì bỗng nhớ đến một cô gái cùng khối, từng được mọi người gọi là “Thần cười”, chỉ vì cô ấy rất thích nở nụ cười. Ngược lại, nàng thấy “Thần cười” thật sự là mình mới đúng. Ai lại cười sau khi nôn ra máu chứ? E là chẳng có ai…
Nàng hiểu vì sao nàng lại mỉm cười.
Cũng biết được rằng, nụ cười ấy có đáng giá hay không.
Nàng gắng gượng đứng dậy, dùng khăn giấy lau đi vết máu bên khóe miệng, rồi xả nước.
May là máu không dính lên người. Nàng vuốt phẳng lại quần áo, cố gắng làm cho bản thân trông bình thường hơn. Ráng mở to đôi mắt để có thể tỉnh táo hơn một chút, nhưng mí mắt sao lại cứ trĩu nặng vậy chứ? Bây giờ, nàng cần một lí do thật hoàn hảo để có thể nằm nghỉ trên giường.
Thăng Kì mở cửa, chỉ thấy một bóng đen nhào tới ôm chầm lấy vai mình. Nhìn kĩ, hóa ra là Tân Nhi.
Vẻ mặt hết sức lo lắng của Tân Nhi làm cho trái tim nàng cảm thấy chút ngọt ngào cùng hạnh phúc.
Đồng thời, cũng xen kẽ đớn đau trộn lẫn cảm giác không muốn buông tay.
“Cậu sao rồi?! Sắc mặt tệ quá! Có phải khó chịu trong người không? Mình đứng bên ngoài còn nghe thấy được tiếng cậu nôn mửa. Ta đi bệnh viện nhé? Có phải bị sốt không?”
Tân Nhi vô thức chạm tay lên trán Thăng Kì.
Thăng Kì yếu ớt mỉm cười nói:“Không có gì đâu, thật đấy.”
Chính nàng cũng tự biết rằng, giọng nói yếu ớt của mình đã bán đứng câu trả lời quá mức giả tạo ấy.
“Chỉ là tiêu chảy mà thôi, không thoải mái nên ói luôn. Chắc là hôm qua mình ăn phải cái gì bị thiu. Bây giờ mình thấy hơi mệt, muốn ngủ một chút. Không cần phải đến bệnh viện đâu.”
“Cậu định không đi thật sao? Được rồi. Mình đỡ cậu qua phòng ngủ chút nhé. Nếu vẫn thấy khó chịu thì phải nói nha!”
Thăng Kì mềm nhũn nằm trên giường, không còn chút sức lực nào.
Tân Nhi giúp nàng kéo lại màn cửa.
“Mà này, Tân Nhi......”
“Sao vậy?”
“Cậu ở đây với mình một lát được không?”
“Tất nhiên rồi, nhưng như thế có làm phiền cậu ngủ không?”
“Không đâu.”
Nàng mơ hồ nhìn Tân Nhi ngồi xuống bên cạnh mình.
Hình như, Tân Nhi chưa từng chăm sóc nàng như thế, à không, là có một lần...
Hình ảnh trước mắt dần trở nên mờ ảo như bị giấu trong sương mù, không chút chân thật.
Mọi thứ dường như đã trở về ngày xưa, trở về thời trung học...
......
“Thăng Kì, cậu có sao không? Cả người cậu đang run kìa!”
“Ừm, hình như là có. Tân Nhi, cậu đỡ mình qua phòng y tế để đo nhiệt độ nhé?”
“Đi thôi.”
“Em học sinh này, đã sốt 37 độ 8 rồi, có thể buổi chiều sẽ sốt cao hơn nữa đấy. Thôi, nhanh về nhà nghỉ ngơi đi.”
“Quả nhiên là phát sốt.”
“Mình rót dùm cậu một chút nước ấm nhé, giữ giúp mình chiếc cốc nào.”
“Cậu biết không, khi bị bệnh, nhất định phải uống thật nhiều nước ấm mới mau khỏi được. Cậu xem, bây giờ cũng không run nhiều như lúc nãy nữa. Thoải mái chút nào chưa?”
“Sao cậu giống mẹ mình quá à!”
“Đây gọi là quan tâm!”
Lúc đó, trái tim nàng thực ấm áp.
......
Thăng Kì nghiêng người, đưa lưng về phía Tân Nhi. Nàng nhắm mắt lại, để nước mắt chầm chậm chảy ra, qua mũi, qua gò má, thấm vào cái ôm mềm mại và ấm áp của chiếc gối trắng.
Tân Nhi, Tân Nhi.
Dù ngay lúc này có chết đi chăng nữa, mình cũng sẽ không hối tiếc.
Có lẽ, nếu Thăng Kì thật sự chết đi ngay lúc ấy, kết cục sẽ khác đi…
Có thể sẽ tốt đẹp hơn, cũng có thể, sẽ không tốt đẹp như thế.
Nhưng ai lại đoán trước được tương lai?
Thật thế, một khi đã mắc kẹt vào thứ gọi là tình cảm, sẽ vĩnh viễn không thể thoát ra. Nó giống như một lời nguyền, từ từ ăn mòn thân thể và linh hồn, mãi đến thời khắc sinh mạng kết thúc...