Bí Mật Không Thể Kết Hôn

Chương 6

Chương 6
~ Chương thứ sáu ~

---------------------------

“Suỵt, nhẹ tay thôi, Lăng Mặc. Thăng Kì đang ngủ trong phòng.”

Thứ chào đón Lăng Mặc khi hắn mới bước vào nhà không phải là cái ôm ấm áp của vợ yêu hay câu hỏi thăm ngọt ngào, mà là khuôn mặt ân cần chăm sóc của Tân Nhi dành cho một người khác. Hắn không khỏi có chút nóng giận, hơi cau mày, trong lòng bỗng cảm thấy ghen tị và không cam tâm. Hình như, đó cũng chính là cảm giác lần đầu tiên hắn nhìn thấy người phụ nữ tên Thăng Kì đó tại hôn lễ.

“Tại sao Thăng Kì lại ngủ ở nhà chúng ta?”

“Cô ấy không được khỏe, bị đau bụng, rồi còn nôn mửa. Em thấy cô ấy gượng không nổi nữa. Lúc nào cũng không chịu để ý tới chuyện ăn uống cả. Hồi trung học cô ấy hay bị tiêu chảy, sau đó thì sốt, không ngờ tới bây giờ vẫn như thế. Thật là, Thăng Kì phải mau mau kiếm một ông chồng tốt, thế mới có người chăm sóc, quan tâm cho chứ. Đến tận bây giờ còn không chịu kết hôn. Mấy hôm trước, có người cầu hôn thì cô ấy lại từ chối luôn không thèm nghĩ ngợi. Haiz, em thật không biết nói gì với Thăng Kì cho được. Cô ấy còn nói với em là thật ra bản thân không yêu người kia, lại hỏi rằng chẳng lẽ quen nhau thì nhất định phải cưới nhau? Trời ạ...... Cả đời em chắc chỉ có một mình cô ấy kì lạ như vậy thôi.”

Lăng Mặc nhìn vợ mình cứ huyên thuyên không dứt Thăng Kì này, Thăng Kì nọ, tâm trạng càng lúc càng xấu. Nhưng nghĩ lại thì, dù sao cũng là bạn tốt của vợ mình ngã bệnh, không nên khó chịu mà phải quan tâm một chút.

“Thật không? Thế bây giờ Thăng Kì sao rồi? Cũng phải đưa tới bệnh viện khám chút chứ? Em liên lạc với ba mẹ cô ấy chưa?” 

“Chắc là không sao, bây giờ cô ấy đang ngủ say. Không nghiêm trọng đến mức phải đi bệnh viện đâu. Hơn nữa Thăng Kì cũng nói là chẳng có việc gì to tát, không muốn đến đó. Em đã định gọi cho ba mẹ cô ấy, nhưng lại không có số bàn.”

“Vậy trước đây hai người liên lạc bằng cái gì?”

“Anh ngốc thật, bằng di động chứ gì nữa.”

“Ừ, vậy thôi. Cứ để cô ấy ngủ cho khỏe đi, mai rồi tính sau.”

“Ừm. Giờ cũng muộn rồi. Lăng Mặc, anh mau tắm rửa, nghỉ ngơi đi. Hôm nay mệt lắm phải không?”

“Ừ, họp hành, rồi còn phải chỉnh sửa văn kiện này nọ, phiền muốn chết luôn. Đâu có rảnh rỗi như em với Thăng Kì.” Lăng Mặc vốn định đệm thêm một câu “Rảnh rỗi đến mức qua nhà người ta ngủ”, nhưng nghĩ lại thấy nói thế cũng keo kiệt quá, mất mặt lắm nên không nói nữa.

“Ủa? Đúng rồi, bà xã, em không có chỗ ngủ sao? Ngồi trên sofa làm gì vậy?”

“Tối nay em tính ngủ trên sofa. Nếu nửa đêm mà Thăng Kì có không thoải mái thì cũng tiện chăm sóc. Em ngủ trong phòng với anh thì sao mà nghe ngóng gì được?”

“Cái gì? Em đang mang thai, lỡ bị cảm lạnh thì sao? Ngoan nào, nghe lời anh, vào phòng mà ngủ đi. Nếu buổi tối Thăng Kì có chuyện gì thì anh sẽ để ý giùm em.”

“Lăng Mặc, không sao đâu, thật mà! Em biết tự chăm sóc mình. Chỉ tối nay thôi, làm sao có chuyện gì được. Bây giờ Thăng Kì mới là quan trọng nhất.”

Tân Nhi đến gần Lăng Mặc, nhẹ nhàng ôm cổ hắn.

“Đi mà… ông xã…chồng yêu phải tin tưởng vợ chứ! Bà xã đâu phải là con nít đâu!”

Lăng Mặc không chống nổi sự dịu dàng của vợ mình, đành đầu hàng: “Được rồi được rồi! Buổi tối em nhất định phải thật chú ý đến bản thân! Rõ chưa?!”

Tân Nhi nghe thấy thế, hưng phấn kêu lên: “Vợ biết chồng tốt nhất mà!”

Sau đó cô hôn lên má hắn một cái thật kêu, xem như đó là phần thưởng dành cho Lăng Mặc.

“Ngủ ngon nhé!”

“Anh cũng vậy!”

Tắm xong, Lăng Mặc nằm lên giường, tâm trạng cũng vui vẻ hơn.

Hắn mỉm cười nhẹ nhàng, như nụ cười hí hửng của một đứa trẻ lén lút chuẩn bị một món quà thật bất ngờ cho mẹ nó vậy. 

Tân Nhi, em nghĩ anh ngốc đến mức cho em ngủ trên sofa hả? Chờ chút nữa em ngủ rồi, chắn chắn anh sẽ lặng lẽ ôm em lên giường. Ha hả.

Hắn nhắm mắt lại với nụ cười trên môi.

Một tiếng nữa hắn sẽ dậy.

Một tiếng thôi......

Nhưng trong lúc vô thức, có lẽ do quá bận bịu với công việc, lại thêm mấy hôm trước đã thức trắng đêm, hắn thϊếp đi khi đang suy nghĩ...

......

Thăng Kì tỉnh lại.

Căn phòng sao tối tăm quá…

Đã đến đêm rồi sao?

Mở di động ra, thời gian hiển thị là 2:23.

Mình thϊếp đi lâu như vậy.

Chắc là Tân Nhi ngủ rồi...

Nàng bật chiếc đèn bàn cạnh giường.

Tân Nhi không có ở đây.

Đương nhiên Tân Nhi sẽ không ngủ trong này, hẳn là, cô ấy đang ngủ cùng chồng tại một căn phòng khác.

Đầu nàng vẫn bị choáng, suy nghĩ còn mơ hồ.

Nàng lại nằm xuống.

Không ngủ được.

Trằn trọc.

Vẫn là không ngủ được.

Nàng muốn tìm Tân Nhi, mặc dù ở trong cùng một ngôi nhà, nàng vẫn chưa hài lòng. Nàng muốn lại gần cô một chút nữa, để có thể nhìn thấy Tân Nhi.

Chỉ cần lặng lẽ nhìn, như vậy, là đủ rồi.

Tại sao?

Chẳng vì sao cả.

Thế gian này, không cần quá nhiều cái “vì sao”.

Rất nhiều chuyện xảy ra, chỉ vì bản thân muốn thế...

Nàng vùng dậy, trời đất như quay cuồng, khiến nàng đứng cũng không vững.

Đầu ong ong thật lâu, nàng mới tỉnh táo lại một chút.

Bước ra khỏi phòng.

Phòng khách dường như còn sáng đèn.

Ánh trăng dịu dàng trải trên sofa, loáng thoáng có một bóng người, nhìn không rõ lắm.

Nàng đến gần, muốn nhìn kĩ hơn.

Ai lại ngủ trên sofa vậy nhỉ?

Khuôn mặt ngủ say dưới trăng của Tân Nhi phản chiếu nơi đáy mắt.

Thăng Kì chợt hiểu ra.

Nàng từ từ ngồi xổm xuống, để tầm mắt có thể nhìn ngang khuôn mặt cô.

Nàng cứ ngây ngốc nhìn chăm chú như vậy, thật lâu, không cho phép bản thân phí phạm dù chỉ một giây...

Nàng hiểu rằng, giờ đây mình không còn thời gian để lãng phí nữa.

Thật lâu sau, nàng phát hiện mặt mình đã ướt...

Lại thật lâu sau nữa, nàng nhận ra nước mắt mình đã khô...

Tân Nhi vì mình mà làm như vậy.

Nàng cảm thấy thật hạnh phúc, cũng thật xót xa.

Mình không còn nhiều thời gian để ở bên cậu nữa, Tân Nhi à.

Mình cũng không biết phải làm gì cho cậu đây, Tân Nhi.

Mình thật sự rất luyến tiếc thế giới này, Tân Nhi à.

Chỉ vì thế giới này, còn có cậu tồn tại.

Cậu sẽ hiểu chứ?

Có lẽ là không.

Mà cậu cũng không cần phải hiểu đâu. Nếu hiểu, cậu sẽ đau lòng mất.

Tân Nhi, Tân Nhi.

Tha thứ cho sự ích kỉ của mình, được không?

Chỉ mấy tháng thôi mà, tha thứ cho mình nhé…

Dù cho mình biết rằng, hiển nhiên cậu đã thuộc về Lăng Mặc.

Đây là lần cuối cùng trong cuộc đời mình hy vọng.

Nhưng mà hy vọng, lại là thứ quá xa xỉ.

......

Những đêm đầu thu đã bắt đầu thoáng qua hơi lạnh.

Tân Nhi xoay người, quay lưng ra bên ngoài.

Thăng Kì đứng lên, nhẹ nhàng kéo lại phần chăn bị dồn cục, giúp cô đắp kín lại.

Lúc ấy, Thăng Kì mới phát hiện chiếc chăn của Tân Nhi hơi mỏng, và người cô cũng đang run.

Dù sao, sofa cũng không đủ ấm, đâu thể xem nó là một chiếc giường êm ái được.

Huống chi còn không có chồng cô nằm bên cạnh.

Thăng Kì đi vào phòng vợ chồng họ, mượn ánh sáng xuyên thấu qua rèm cửa để tìm ra Lăng Mặc, vỗ vỗ cánh tay hắn.

Hiển nhiên là giấc ngủ của Lăng Mặc cũng không quá sâu, lay vài cái, đôi mắt hắn đã nhập nhèm mở ra.

“Trời ạ! Mấy giờ rồi? Anh lỡ ngủ thϊếp đi! Bà xã! Bà xã à? A, em muốn lên giường ngủ sao? Đây đây đây, mau leo lên. Em thấy lạnh phải không?”

“Anh nhìn cho rõ đi, Lăng Mặc. Tôi không phải là vợ anh.”

“Hả? Sao lại là cô?! Thăng, Thăng Kì, sao cô lại qua đây?! Chẳng phải là cô đang ngủ bên phòng kia sao?”

“Để Tân Nhi ngủ bên ngoài như vậy thì sẽ bị cảm lạnh mất. Hơn nữa, cô ấy còn đang mang thai! Sao mà ngủ sofa được? Anh mau ra ôm cô ấy về phòng đi.”

Thăng Kì tức giận nói, như tuyệt đối không muốn lãng phí thời gian quý báu của nàng với hắn.

Không biết vì sao, giọng nói trách cứ lạnh lùng của Thăng Kì khiến Lăng Mặc bỗng cảm thấy thật nhỏ bé và thấp kém.

Vốn dĩ hắn đã ôm Tân Nhi vào phòng rồi, nhưng lại hồ đồ mà ngủ quên mất, kết quả để cho Thăng Kì vạch ra sự bất cẩn ấy rồi quơ tay múa chân với hắn. Làm như chỉ có mình cô ta biết quan tâm và trân trọng Tân Nhi vậy.

Lăng Mặc đột nhiên có chút tức giận, nạt lại nàng: “Tôi không cần cô dạy làm chồng. Tôi nghĩ, chắc cô cũng không cần tôi dạy làm bạn đúng không? Nếu Tân Nhi ngủ ngoài sofa là vì cô, chẳng lẽ cô không có trách nhiệm ôm cô ấy vào đây sao?”

Lăng Mặc hối hận ngay khi dứt lời.

Những lời này làm cho hắn càng thêm thấp kém và nhỏ bé…

Trong đêm tối, hắn không nhìn rõ khuôn mặt của Thăng Kì, đương nhiên cũng không thấy ánh mắt sắc bén lạnh lùng đầy khinh bỉ khi đó của nàng. Lúc ấy, hắn thật may mắn khi được bảo vệ bởi bóng đêm dày đặc, nếu không hắn sẽ không còn biết đối mặt với Thăng Kì thế nào, cũng không biết đối mặt với Tân Nhi ra sao.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy, ở trước mặt Thăng Kì, hắn không còn là một thằng đàn ông.

Thăng Kì mới là…

Trầm mặc như đang muốn bóp chết hắn.

Lăng Mặc im lặng, hắn cũng không biết làm gì để phá vỡ sự yên tĩnh ấy.

Hắn biết rõ, hắn không thể rút lại lời nói vừa rồi.

Thật lâu sau, Thăng Kì mới nói một câu:“Tôi chỉ đang nghĩ, nếu Tân Nhi nghe được những lời này của anh, sẽ như thế nào.”

Rồi nàng bước ra khỏi phòng, để lại một mình Lăng Mặc càng lúc càng áy náy và tự trách bên trong.

Hắn cũng không biết, nếu Tân Nhi nghe được những lời ấy sẽ đau lòng đến thế nào.

Hắn đứng dậy, đi theo ra ngoài.

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào người Thăng Kì.

Nàng đến bên cạnh chiếc sofa trong phòng khách, cố gắng ôm thật cẩn thận để không đánh thức cô, bất đắc dĩ là tạo thế xong, hai cánh tay lại không gồng sức nổi.

“Thôi, để tôi làm.”

Lăng Mặc nhẹ nhàng bế Tân Nhi lên, đúng thật, đối với hắn chuyện này vô cùng nhẹ nhàng, nhưng sao trái tim lại nặng trĩu như thế này.

Hắn không quay đầu lại, đi thẳng vào phòng.

Là bởi không dám đối diện với Thăng Kì sao?

Hay chỉ đơn giản là xấu hổ khi đối diện với một người như thế ?

Hắn bỗng nhận ra rằng, đôi khi, bản thân không sánh bằng Thăng Kì.

Thật sự.

......

Lăng Mặc nhìn khuôn mặt ngủ say rất dễ thương của vợ mình, nhịn không được mà hôn cô một cái.

Có vợ ngủ bên cạnh, mãi mãi là chuyện ngọt ngào và hạnh phúc nhất.

Nhưng khuôn mặt hắn nhanh chóng trở nên nghiêm trọng.

Không ai biết hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì…

Lăng Mặc buồn bã thở dài một hơi.

Âm thanh ấy tựa hồ làm màn đêm càng nặng nề hơn.

Hắn khép lại đôi mắt.

......

Một căn phòng khác.

Cũng có một tiếng thở dài.

Mình thì làm được gì chứ?

Mình muốn làm khó chồng của Tân Nhi sao?

Mình muốn hủy diệt hạnh phúc của Tân Nhi sao?

Nhưng thế thì có ích lợi gì đâu?

Nếu mày thật sự muốn tốt cho Tân Nhi, thì hãy rời đi ngay bây giờ!

Không bao giờ quay trở lại.

Không bao giờ xuất hiện trong thế giới của Tân Nhi.

Mình...

Mình......

Không làm được......