Chương 4
~ Chương thứ tư ~-------------------
Ngoài cửa là khuôn mặt tươi cười trước giờ chưa từng thay đổi của Thăng Kì.
Tân Nhi nhìn nàng, cảm thấy vui vẻ không thể diễn đạt bằng lời, ngập tràn đến tận đáy lòng. Nhưng cũng có một loại cảm giác kì lạ, giống như ngày xưa vậy, cô không hiểu được, cũng không đoán ra điều gì ẩn chứa trong nụ cười và ánh mắt sâu thẳm của Thăng Kì.
“Xin chào, người đẹp, mình đến thăm cậu nè.”
Tân Nhi nhìn Thăng Kì thật lâu mới chậm chạp nói một câu: “Thăng Kì, hình như cậu gầy đi rất nhiều.”
“Sao? Thật á? Tân Nhi cậu cũng bắt đầu biết quan tâm người khác rồi.”
“Bộ kì cục lắm hả? Làm như tới bây giờ mình mới quan tâm cậu vậy á.”
Tân Nhi thấy trên tay Thăng Kì còn mang vài chiếc túi lớn nhỏ, tò mò hỏi: “Đó là cái gì vậy?”
“Đương nhiên là đồ đưa cho người đẹp rồi. Ngồi xuống ngồi xuống đi, cẩn thận động thai. Lăng Mặc sẽ gϊếŧ mình mất.”
“Làm sao cậu biết?”
“Đoán thử đi? À mà thôi, không cần. Còn ai trồng khoai đất này? Cô em gái đáng yêu của cậu chứ đâu. Tất cả động tĩnh của cậu mình đều nắm chắc trong lòng bàn tay. Ha ha.”
“Tiểu Mẫn! Mình biết ngay mà. Chuyện gì cũng thích đem đi nói lung tung.”
“Cậu nói thế ý là không muốn mình tới hả? Được rồi, được rồi, hóa ra là mình phiền phức. Ài, mình đi đây, cậu cứ hạnh phúc với Lăng Mặc nhá. Mình không quấy rầy, không thèm bận tâm nữa.”
“Ai nha, cậu thật là. Đừng nghĩ vậy chứ. Sao cậu tới mà mình không vui được. Trong đời, việc làm mình vui nhất là được ở bên cạnh cậu mà.”
“Cũng như không, giữa hai đứa mình chả phải còn có ông xã của cậu sao.”
“Nè, cậu đến đây để cãi nhau, hay là đến thăm mình hả?! Lỡ như mình tức giận rồi xảy ra chuyện gì, cậu cứ chờ Lăng Mặc đến băm xác cậu ra đi.”
Thăng Kì quay qua phía cô làm mặt quỷ.
“Giỡn xíu thôi mà, mình có nói thật đâu!”
Rồi vội vàng bày ra thái độ nịnh nọt hết cỡ, đỡ Tân Nhi ngồi xuống.
“Cậu mua gì thế? Đừng lãng phí quá nhé!”
“Ai da, hai đứa mình đều là người một nhà, đừng nói đến chuyện tiền nong.”
“Ai là người một nhà với cậu chứ?”
“Đương nhiên là cậu rồi. Đúng rồi, mẹ chồng với ông xã cậu đã mua mấy thứ cần thiết cho phụ nữ mang thai chưa?”
“Tất nhiên là mua rồi, còn có rất nhiều đồ bổ, thậm chí quần áo và đồ chơi cho trẻ con cũng mua luôn. Rất ân cần phải không? Nói thật nhé, mình cảm thấy mối quan hệ giữa mình và ba mẹ chồng vô cùng tốt.”
“Trước hết xin chúc mừng cậu, thoát khỏi lời nguyền mẹ chồng nàng dâu. Bất quá, mình là một người nhìn xa trông rộng, biết đâu rằng mua thuốc bổ là lãng phí, cậu còn chưa dùng xong thì đã sinh con rồi. Kết quả là, mình mua những món mà mấy bà bầu sẽ không chê nhiều, à không, phải là vĩnh viễn cũng không chê nhiều.”
“Thế cậu mua cái gì?”
“Ha ha, đó là quần áo dành cho bà bầu.”
Thăng Kì cười toe toét lấy ra một bộ đồ.
“Ôi! Thật là đáng yêu. Thăng Kì, mình còn nghĩ là cậu chỉ biết mua quần áo nam thôi chứ, không nghĩ rằng cậu cũng tinh mắt như vậy.”
“Ơ, mình cũng rất thích những thứ đáng yêu chứ bộ. Ví dụ như…”
“Như cái gì?”
“Như cậu cũng rất đáng yêu nha, mình rất thích. Ha ha.”
“Cậu đừng có tởm thế, mình rất căng thẳng đó.”
“Không đùa với cậu nữa, mau mặc vào xem thử một chút nào. Á à, khoan đã, chậm một chút, chậm một chút, cẩn thận động thai, cẩn thận động thai.”
“Mình mới mấy tháng? Đừng có làm hư mình vậy chứ.”
“Thế là cậu sai rồi, tục ngữ nói: Khởi đầu tốt là thành công một nửa rồi đấy.”
Tân Nhi không nói gì liếc xéo nàng một cái.
“Không hổ danh là cán sự môn ngữ văn ba năm trời.”
“Ha ha, cậu nhầm, thật ra mình là cán sự môn văn hồi tiểu học, rồi đến cấp hai, sau đó là cả khi học cấp ba nữa. Tổng cộng là làm suốt mười hai năm tròn, đương nhiên không hổ danh rồi.”
Tân Nhi mím môi, trợn to mắt nhìn Thăng Kì, bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng vẫn nhịn không được mà cười nhẹ.
“Oa! Mình quá hiểu cậu, thật vừa người, kích thước cũng vừa chuẩn.”
Tân Nhi không thể không nhìn vào gương, thật tự nhiên tạo vài dáng đứng, càng xem càng thích.
Đúng vậy, Thăng Kì nói không sai. Nàng rất hiểu cô.
Thậm chí hiểu cô hơn cả Lăng Mặc.
Cũng có thể là…hiểu cô hơn cả chính bản thân cô.
Đột nhiên trong lòng nảy lên một cảm giác khác thường, cô nhìn bóng lưng Thăng Kì đang loay hoay mở một chiếc túi khác, nhất thời không biết nói gì mà chỉ đứng ngây ra. Cô cũng không rõ tâm trạng mình lúc ấy rốt cuộc ra sao. Có một chút nghi hoặc, mâu thuẫn, vội vàng, lo lắng, rất nhiều cảm giác kì lạ đan xen nhau.
Thăng Kì thật sự......
Mình nghĩ cái gì vậy?!
Sao có thể thế được?
Chỉ là mối quan hệ thật thân thiết giữa hai cô gái mà thôi.
Chỉ có thế.
Tân Nhi tự cười vào ý nghĩ vô lý của mình.
“Ngoài mấy món quần áo này, mình còn mua thêm vài quyển sách đấy. Một phụ nữ đang mang thai tốt nhất không nên tiếp xúc với những thứ có bức xạ. Đây là kiến thức thông thường, chắc cậu cũng biết rồi. Thế nên, mình nghĩ rằng cách thư giãn tốt nhất cho cậu ở giai đoạn này là đọc sách. Trên mạng người ta khuyến khích các bà bầu đọc cuốn này, nên tốt nhất là cậu phải nghiên cứu thật kĩ. Còn hai cuốn này là hàng mới do hiệu sách giới thiệu, mình mua phòng khi cậu nhàm chán. Yên tâm, không phải truyện đẫm máu hay kinh dị đâu, dù là mình thích mấy loại đó. Toàn là tiểu thuyết lãng mạn của cậu thôi. Ài, nói thật, cậu cũng già đầu rồi mà còn thích xem thể loại này. Đúng là lớn không nổi mà. Cậu như vậy mà lại đi kết hôn sớm, đúng là nghĩ cũng không nghĩ tới. Bất quá thế gian này có bao nhiêu chuyện con người hiểu rõ đâu chứ…”
Chẳng hiểu tại sao, Thăng Kì cứ không để ý tới ai mà đứng đó lảm nhảm nửa ngày trời.
Tân Nhi hơi cau mày, bỗng thấy khó chịu, phiền muộn và nôn nóng trong lòng.
Người ta nói đây chỉ là chuyện bình thường, hình như là chứng trầm cảm trước khi sinh gì đó.
“Này. Sao cậu nói nhảm nhiều quá vậy? Im lặng chút có được không hả?”
Vốn dĩ Tân Nhi không muốn nói như vậy, nhưng yếu tố sinh lý đã khống chế cô.
Thăng Kì hơi ngạc nhiên mà quay đầu lại, khuôn mặt thoáng qua nét bị xúc phạm.
Nhưng điều làm Tân Nhi ngoài ý muốn là, Thăng Kì chỉ thản nhiên đáp lại một câu: “Được, mình không nói nữa.”
Sau đó, nàng thật sự không nói thêm điều gì nữa.
Đây không phải tính cách của Thăng Kì.
Mới lúc nãy nàng còn thích nói đùa như vậy, châm chọc cô mấy câu, mãi không chịu nghiêm túc.
Nhưng sao bây giờ nàng đột nhiên trở nên như thế?
Cô chưa từng thấy nàng như thế.
Lúc này, Tân Nhi mới phát hiện căn phòng quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức đáng thương.
Cô hơi hối hận, nhưng lại không biết nói điều gì.
Nhìn chăm chú vào từng cử động của Thăng Kì, đột nhiên cô cảm thấy bản thân như không thể bước vào được trái tim của nàng.
Thăng Kì càng lúc càng xa rời cô, dù cô có khóc lóc như thế nào, cũng không thể níu kéo nàng ở lại.
Là vì khoảng cách năm năm giữa nàng và cô sao?
Là vì cô đã kết hôn, còn có gia đình riêng nữa sao?
Hay còn lí do gì khác?
“Thôi nào, mình mới nói có hai câu, cậu đã bày ra điệu độ đó rồi? Đừng nhạy cảm vậy mà. Đùa chút thôi, cậu đừng để bụng chứ. Thăng Kì, cậu nói cái gì đi, không thì chán lắm. Này, cậu mà cứ như thế thì đứa nhỏ trong bụng mình sẽ có chuyện đó, tới lúc đó cậu chờ bị Lăng Mặc làm thịt đi!”
Thăng Kì đột nhiên quay lại, phá lên cười.
“Thấy sao, mình giả bộ có giỏi không? Nhìn cậu sợ tới mức này, hài chết mất! Ài, mình thật sự có tài làm diễn viên đó.”
“Này này! Cậu dám chơi mình?! Vậy mà mình còn lo sao cậu lại trở nên như thế. Giỏi, chờ chết đi! Dù đứa nhỏ trong bụng mình không có việc gì, mình cũng sẽ làm cho Lăng Mặc đi gϊếŧ cậu.”
Không biết vì sao, tuy Tân Nhi la mắng thật lớn tiếng, nhưng trong lòng cô không hề tức giận, ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Thăng Kì vẫn là Thăng Kì của ngày xưa, là Thăng Kì không bao giờ chịu nghiêm túc, là Thăng Kì sẽ luôn tươi cười với cô….
Là Thăng Kì với nụ cười ấm áp vĩnh cửu….
Nhưng Tân Nhi làm sao biết được rằng, khuôn mặt tươi cười ấy, chỉ tồn tại…vì cô.
Đằng sau nụ cười đó, là thật nhiều những nỗi buồn, những đớn đau, những bất lực, lạnh lẽo, những giọt nước mắt và máu – là những thứ mà Thăng Kì không muốn để Tân Nhi nhìn thấy.
Còn có….
Sự thật bị nàng che giấu…