Chương 3
Beta: Yasashii~ Chương thứ ba ~
Mình vẫn nghĩ rằng thời gian ở bên cạnh cậu sẽ còn rất nhiều, rồi đến lúc sắp mất đi mới nhận ra nó quý giá biết bao nhiêu. Nhưng tất cả vẫn chưa chấm dứt mà, phải không? Dù cho chỉ còn lại phút giây cuối cùng, mình cũng sẽ nắm lấy thật chặt. Bởi vì một giây cũng đã đủ để nói lên hết thảy. Huống chi, đâu phải là mình chỉ còn lại ngần ấy thời gian...
Nàng nhìn tờ giấy nhàu nát đang nắm trong tay, gào khóc thật to đến tê tâm liệt phế.
Toàn thân nàng run rẩy dữ dội.
"Tại sao lại như vậy?!! Chuyện này không thể xảy ra!!!"
Nước mắt cứ rơi xuống, rơi xuống, giống như từng giọt sự sống trôi đi, không cách nào dừng lại được.
Nhưng sự thật chính là sự thật, ai cũng muốn thay đổi nó, nó lại càng thêm tàn nhẫn cướp đoạt đi tất cả.
Lúc cuối đời, mình có thể ích kỉ một chút không?
Cám ơn.
Thật xin lỗi.
Ngọn đèn chập chờn và mờ ảo bao phủ cả nhà hàng trong bầu không khí màu hồng lãng mạn. Âm nhạc tinh tế nhẹ nhàng làm tan chảy mọi thứ ở đây. Tôn Tử Hàn ngồi trước bàn, mê mẩn cười, muốn biến nơi này thành chỗ hắn tuyên bố hạnh phúc với cả thế giới.
"Tôn Tử Hàn, anh tìm em làm gì? Không nói qua điện thoại được sao? Gần đây em bề bộn nhiều việc lắm, đâu phải là anh không biết. Em còn có một tập bản thảo chưa làm xong nữa đây này, hạn cuối là tối nay. Anh làm bạn trai thì phải suy nghĩ cho em một chút chứ?!"
Thăng Kì một bụng lửa ngồi đối diện Tôn Tử Hàn, lại hoàn toàn tương phản với không khí nơi đây. Nàng cố gắng kiểm soát cơn giận của mình, hạ giọng. Sau đó, nàng thấy một li cà phê ngay trước mặt.
Thăng Kì cau mày.
"Tôn Tử Hàn, anh biết rõ em không bao giờ uống cà phê mà sao còn gọi thứ này! Anh muốn em đắng chết hả? Anh có phải bạn trai em không vậy? Quen nhau hơn một năm rồi, sao anh vẫn phạm phải loại sai lầm ngu ngốc này chứ?"
"Thôi mà, không phải còn có đường bên cạnh sao? Em pha thêm là được rồi! Ráng hòa hợp với bầu không khí chút đi. Hôm nay anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em."
Thăng Kì pha từng gói đường vào trong li, nhấp một ngụm nhỏ, vẫn đắng như thuốc Bắc. Nàng không thích mùi vị này.
Đời đã đủ đắng rồi, sao còn dùng thứ này để hành hạ bản thân?
"Khụ, anh nói đi, có chuyện gì?"
"Thăng Kì, em xem thử, hai đứa mình quen nhau được một năm rồi, tình cảm cũng rất tốt, ba mẹ anh đều cảm thấy em là một cô gái không tệ, thế, thế nên... "
"Thế nên?"
Tôn Tử Hàn đột nhiên đứng lên, quỳ một gối xuống trước mặt Thăng Kì, cầm trên tay thứ mà cô gái nào cũng mơ ước - một chiếc nhẫn lấp lánh chói mắt.
"Thăng Kì, hãy gả cho anh đi! Anh xin thề sẽ yêu em cả đời!"
"Cái gì?"
Thăng Kì kinh ngạc trừng mắt nhìn Tôn Tử Hàn.
Cầu hôn?
"Anh bị điên hả?"
"Anh biết là chuyện này hơi khó để chấp nhận, nhưng mà anh nghiêm túc. Lấy anh đi, Thăng Kì."
"Chúng ta quen nhau có bao lâu? Kết hôn? Anh bại não sao! Còn nữa, ai nói quen nhau thì nhất định phải cưới nhau chứ? Anh đừng có mơ mộng nữa được không!"
"Điều này không hề là mộng tưởng!"
"Tôn Tử Hàn, anh thôi hão huyền đi! Yên tâm, tôi sẽ không lấy anh đâu."
"Em đừng ngớ ngẩn nữa mà, Thăng Kì."
"Ai ngớ ngẩn? Tôi rất tỉnh táo, tôi còn tỉnh táo hơn anh nữa kìa! Tôi không thể cưới anh được, tôi nghĩ ngày đầu tiên cả hai quen nhau tôi đã từng nói rằng: Chúng ta có thể tìm hiểu, nhưng dù có thế nào, ta cũng sẽ không kết hôn."
"Chúng ta có thể tìm hiểu, nhưng dù có thế nào, ta cũng sẽ không kết hôn."
Tôn Tử Hàn vẫn không thể hiểu những lời này, mãi từ lúc anh nói với Thăng Kì câu: “Chúng ta quen nhau đi”, anh vẫn chưa từng hiểu.
Vì sao?
Có lẽ đến nước này thì cũng không cần phải hỏi lí do vì sao nữa rồi.
"Nếu anh gọi tôi đến đây vì chuyện này, vậy thì xong rồi đó. Tôi đi đây, còn phải viết bản thảo nữa. Không tiếp."
Thăng Kì lạnh lùng cầm túi xách đeo lên vai, quay đi, cứ như là chưa có chuyện gì xảy ra.
"Được, được, cô cứ đi đi! Sau này đừng có mà hối hận rồi khóc lóc cầu xin tôi yêu cô. Cút đi! Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa! Cô tưởng là nhiều thằng theo cô lắm hả, ngon thì đi tìm đi! Để xem cô kiếm được thằng nào!"
Thăng Kì quay đầu lại, mỉm cười, như chẳng hề sợ hãi gì lời dọa dẫm của hắn.
"Sao anh biết tôi muốn tìm đàn ông? Tôi chả có hứng thú lãng phí đời mình vào đàn ông các người. Gặp sau, à quên, không hẹn gặp lại. Ta chia tay đi. Chẳng phải đây là kết cục mà anh muốn sao?"
Nàng đẩy cửa đi thẳng, không hề tiếc nuối hay hối hận.
Tôn Tử Hàn ngây ngốc nhìn mọi chuyện diễn ra đến mức không còn cách nào cứu vớt.
Thăng Kì là người hắn vĩnh viễn không hiểu được, cũng vĩnh viễn sẽ không thuộc về hắn.
Mọi thứ sao lại trở nên như vậy?
Có lẽ nó vốn dĩ đã như thế, ngay từ lúc bắt đầu.
"Ba nói, con gái à, con lớn rồi, cũng phải lo chuyện lấy chồng sinh con đi, chẳng lẽ con để ba mẹ nuôi con cả đời."
"Hiện giờ con vẫn ăn bám ba mẹ sao? Con có việc làm riêng rồi mà. Ba à, ba già thật rồi. Hơn nữa, con mới hơn hai mươi lăm, ba đã nói con già đầu, vậy ba là cái gì? Đúng là..."
"Này, đừng nói vậy, con trước giờ cứ kêu không cần kết hôn, không cần kết hôn. Thế sao ba mẹ yên tâm được? Hơn nữa, Tân Nhi bạn con cũng đã kết hôn rồi không phải sao? Nhìn người ta mà học tập, mau kiếm chồng đi. Có người chăm sóc con, ba mẹ mới có thể yên lòng ra đi chứ."
"Xì, chắc gì, quá lắm là tám phần."
"Cái miệng ăn mắm ăn muối, tự vả vào mồm mau. Mấy lời đó mà cũng nói tầm bậy được!"
"Hì hì, sao ba biết?"
"Ba còn không hiểu con sao?"
Ba hiểu rõ sao? Có rất nhiều chuyện mà ba không hề biết...
Thăng Kì vẫn cười xấu xa như vậy , chỉ để giấu đi vết thương hằn sâu trong trái tim...
"Ding dong, ding dong, ding dong."
Tiếng chuông cửa thổi tan sự yên tĩnh của mùa thu.
Tất cả mọi thứ, bắt đầu từ giờ phút này , càng đi càng xa, đến mức không thể quay đầu lại.
Ai vậy nhỉ?
Tân Nhi nghi hoặc đặt xuống cuốn sách đang đọc dở, thong thả bước ra cửa.
Cô biết đấy không phải là Lăng Mặc.
Có thể là......
Cô nhìn xuyên qua mắt mèo.
Biết ngay mà.
Đấy là nàng.
Nàng đứng bên ngoài đợi Tân Nhi ra mở cửa, dùng những phút giây cuối cùng của mình mà chờ đợi.
Nàng nguyện ý ở cạnh người đang đứng đằng sau cánh cửa ấy đến khoảnh khắc cuối cùng, ngay cả khi người đó vĩnh viễn chưa từng yêu nàng như tình yêu mà nàng dành cho người đó. Nàng nguyện ý vùi lấp tình cảm của mình mãi mãi, để không một ai có thể nhìn thấy được.
Cô ấy chầm chậm đẩy nó ra, thế giới đen trắng này cũng dần dần tràn đầy màu sắc...
Cửa đã mở.