Bí Mật Không Thể Kết Hôn

Chương 2

Chương 2
Chương thứ hai

-----------------------------------------------

Nhìn chăm chú vào vệt sáng kì lạ phản chiếu qua chiếc cốc chân dài đang in trên khăn trải bàn.

Thăng Kì chờ Tân Nhi đến để nâng li chúc mừng.

Nàng và Tân Nhi là bạn cùng bàn thời đi học, chỉ có lịch sự tự giới thiệu, hàn huyên đôi câu, liền trầm mặc không nói gì nữa.

Có gì để nói đâu?

Nàng thậm chí không quen bọn họ, hơn nữa người ta cao hứng phấn chấn, huyên thuyên về những đề tài chẳng liên quan gì đến nàng lại không bao giờ gián đoạn, cũng chẳng có cái nào làm nàng cảm thấy hứng thú.

Nàng biết bản thân nàng không thuộc về nơi này, cũng không thuộc về thế giới hiện tại của Tân Nhi.

Nàng chịu đựng sự đè nén vô hình, chịu đựng ánh mắt kì lạ cùng thái độ thờ ơ của người khác.

Tất cả mọi thứ ở đây không hợp với nàng.

Nhưng điều này không quan trọng.

Nàng chỉ là đang chờ đợi cái lí do giữ nàng ở lại.

Tân Nhi vẫn không xuất hiện, Thăng Kì càng lúc càng không được tự nhiên.

Cô ấy có đến không?

Có lẽ, sẽ không.

Đắm chìm bên trong hạnh phúc của chính cô ấy. Còn mình thì là cái gì chứ?

Ngày hôm nay bất quá chỉ là một sự đảo ngược của thời không, một cuộc gặp gỡ bất ngờ như mộng ảo mà thôi.

Sau này sẽ không có nữa.

Mình cũng có thể biến mất rồi.

Thăng Kì nói khẽ: “Tân Nhi, tạm biệt. Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của cậu, cũng là ngày hạnh phúc nhất của mình. Cậu bây giờ là người của Lăng Mặc rồi. Ừm, chắc chúng mình cũng sẽ không gặp lại nhau nữa.”

Nàng đang muốn đứng dậy, lại nghe thấy một giọng nói dịu dàng nhưng non nớt vang lên: “Chị à!”

Nàng nhìn kỹ, người đang chạy về phía mình là cô bé lúc sáng.

Thật ra, Thăng Kì luôn luôn là không thích con nít, vừa phiền toái vừa nghịch ngợm, khó nói chuyện, hơn nữa bây giờ trẻ con càng ngày càng trưởng thành sớm, hoàn toàn mất đi vẻ trong sáng và đáng yêu chúng nên có.

Nhưng mà cô bé tên Tiểu Mẫn ở trước mặt này lại làm nàng có cảm giác kì lạ, một loại yêu thích và thiện cảm rất tự nhiên. Có lẽ là do bộ dạng vốn có của Tiểu Mẫn hơi Lolita . Tóc được tùy tiện kẹp lên thật giản dị, đôi mắt rất to, như một cơn gió trong lành, mặc váy lễ trắng với giày da cùng màu. Bất luận là ai nhìn vào cũng sẽ nhịn không được mà yêu mến.

“Chào em. Em tên là Tiểu Mẫn phải không?”

“Vâng. Thật ra thì tên em là Trầm Mẫn Nhi. Chị gọi em là Tiểu Mẫn như chị Tân Nhi cũng được.”

“Vậy chị sẽ gọi em là Mẫn nhi, thế càng đáng yêu hơn một chút.”

“Chị ơi, chị tên là gì vậy? Lúc sáng em nghe không rõ lắm.”

“Thăng Kì.”

“Thăng Kì sao? Em thường xuyên nghe chị em kể về chị đấy!”

“Thật à?! Vậy cô ấy hay nói gì?”

“Rất nhiều ạ, chị em thường nhìn thứ gì đó rồi đột nhiên nói về chị. Yên tâm đi chị ơi, chị ấy rất ít khi nói xấu chị.”

“Vậy còn nghe được. Phải rồi, Mẫn nhi, em với Tân Nhi là chị em ruột sao?”

“Không phải đâu, chỉ là bà con mà thôi, em cũng không rõ lắm. Dù sao, chị Tân Nhi là con gái của anh trai ba em.”

“À. Trông em năm nay chắc cũng khoảng bảy tám tuổi phải không?”

“Em đã hơn tám tuổi rồi, đang học lớp ba.”

“Nhưng sao chị cứ cảm thấy em còn rất nhỏ? Ngày xưa khi chị bằng tuổi em thì đã rất lớn rồi. Ài, chuyện ngày trước thì ai nhớ nổi chứ?”

Thăng Kì không biết nên nói gì tiếp theo, nhưng là nàng vẫn cảm thấy thật tốt, lặng lẽ quan sát Mẫn nhi, nàng có cảm giác thoải mái và nhẹ nhàng chưa từng có.

“Chị ơi, chị có thể trả lời em một câu hỏi không?”

“Ừ hử?”

“Có phải hay không, vừa nãy chị muốn chạy trốn?”

Thăng Kì khẽ cười.

“Sao em lại hỏi vậy?”

“Bởi vì em cảm thấy như thế. Cảm thấy chị ngồi một mình, có chút cô đơn, cũng không cùng người khác nói chuyện. Có phải chị vẫn đang chờ đợi chị Tân Nhi?”

Thăng Kì ngây dại.

Sao Mẫn Nhi trước mặt cứ như nhìn thấu hết thảy trái tim mình?

Thăng Kì cảm động không nói nên lời.

Mẫn nhi là một cô bé thật đáng yêu. Như một Thiên Thần mà Thượng Đế ban cho thế gian tầm thường.

Thăng Kì gật một cái, nhẹ nhàng xoa đầu Mẫn Nhi.

“Em rất thông minh, hiện tại những đứa trẻ giống như em có lẽ đã sớm biến mất.”

“Thật ra em có vài lời rất muốn nói với chị. Em không dám nói với người khác, em sợ họ sẽ la em. Chị à, em thật sự, thật sự không thích anh Lăng Mặc. 

Em không muốn chị Tân Nhi gả cho anh ấy.”

“Vì sao?”

“Em không giải thích được a. Ưm, anh Lăng Mặc trông cũng không tệ, nhưng chị ấy mới quen anh ta hơn một năm thôi mà đã kết hôn. Thế có được không? Không lẽ chị ấy bị anh ta mê hoặc?”

“Sao như thế được? Em đừng nghĩ về anh ấy như thế chứ. Chị tin rằng chị em cũng có suy nghĩ riêng của cô ấy.”

“Em cũng nghĩ vậy. Bác trai và bác gái rất thích anh ta, nói là đẹp trai phong độ, bằng cấp lại cao, tốt tính, có nhà có xe, ba mẹ đều là giáo sư đại học, gả chị Tân Nhi cho anh ấy thì yên tâm rồi. Nhưng thật sự sẽ như vậy sao? Kết hôn đâu có liên quan gì đến tiền bạc và gia cảnh đâu, ông anh kia mà không thích chị em thì làm sao? Lỡ như anh ta chỉ muốn trêu chọc chị ấy thì làm sao? Vậy thì cả đời chị em bị hủy hoại rồi.”

Thăng Kì nhìn Mẫn nhi, tự hỏi tại sao Thượng Đế lại đem tâm trí người trưởng thành hòa vào một bóng hình nhỏ bé.

Thăng Kì nghẹn lời, nàng không biết an ủi Mẫn nhi như thế nào.

Có lẽ bản thân mình cũng nghĩ như vậy.

Nàng không biết phải làm sao để có thể lừa dối chính trái tim mình.

Thăng Kì thở dài: “Chúng ta vẫn chưa hiểu hết toàn bộ vấn đề, sao có thể nói trước được? Chỉ mong sau này đừng có xảy ra chuyện ấy.”

“Chị ơi, em nói cái này chị đừng giận nhé.”

“Nói đi, chị của em rất rộng lượng.”

“Chị ơi, sáng nay lúc chị định đưa em bó hoa ấy... em nhìn không rõ ràng, em còn nghĩ là, nghĩ là......”

Nhóc phì cười một cái.

“Em còn nghĩ chị là con trai cơ.”

“À, hóa ra là chuyện đó. Không sao, không sao đâu.”

“Thật ra thì, chị rất đẹp trai nha. Em thật hy vọng chị là nam.”

“Hả? Sao em lại nghĩ thế?”

“Nếu chị là con trai thì có thể ngăn chị Tân Nhi gả cho hắn ta, rồi đoạt lấy chị Tân Nhi, sau đó hai người kết hôn thì tốt biết bao nhiêu!”

Nhóc vỗ tay hưng phấn, mở to cặp mắt đơn thuần, nhìn Thăng Kì cười.

“Em rất đáng yêu. Nhưng sao em biết là chị tốt hơn anh ta?”

“Em không biết nữa. Nhưng em chắc chắn là chị yêu chị Tân Nhi hơn ông anh kia, đúng không?”

Trái tim Thăng Kì bị lời nói của cô bé làm cho xúc động.

Nàng im lặng.

Có lẽ, trong lời nói của Mẫn nhi......

“Nhưng mà chuyện đó chẳng phải là không có khả năng sao?”

Như có nước thì không thể có lửa.

Mà nàng, chắc chắn là lửa, là ngọn lửa muốn đến gần nước, cuối cùng chỉ có thể bị dập tắt.

Cả hai vĩnh viễn không thể ở bên nhau.

Không thể......

Thật lâu trước kia, có lẽ trong thâm tâm nàng đã hiểu rõ, nhưng vẫn lựa chọn lừa gạt bản thân.

Thế gian là một đao phủ vô tình, bức bách con người phải khuất phục.

Có lẽ nước cũng không muốn mất đi sự hiện diện của lửa, nhưng lại trong lúc vô tình, từng chút từng chút làm lửa... không còn tồn tại nữa.

......

“Nãy giờ nói chuyện với em cũng lâu rồi, chị còn có việc nên đi trước nhé. Mẫn nhi, báo với chị em một tiếng giùm chị nhé. Tạm biệt.”

“Vậy, chị Thăng Kì, sau này chúng ta còn gặp lại được không?”

“Ha ha, đương nhiên rồi! Sao lại không? Chị cũng đâu có việc gì làm, đúng rồi, chị cho em số di động nhé. Sau nay nhớ thường xuyên gọi cho chị!”

“Dạ! Được rồi.”

Thăng Kì nói chẳng qua là lời khách sáo mà thôi, trong lòng nàng không hề nghĩ như vậy. Nàng bất quá chỉ là một người qua đường vội vàng trong cuộc đời Mẫn Nhi mà thôi...

Tựa như mối quan hệ giữa khách với tài xế taxi, hắn đưa bạn một đoạn đường, có thể sẽ nhiệt tình bắt chuyện với bạn, tán gẫu này nọ, sau đó khi tới nơi bạn đưa hắn tiền rồi xuống xe. Ai có thể nhớ được người tài xế đó, và có khi cũng quên mất việc mình đã bắt một chiếc taxi ...

Vài ngày nữa Mẫn nhi cũng sẽ quên mình mà thôi, như hành khách quên đi tài xế taxi vậy.

Không cần phải nhớ...

......

Thăng Kì nằm trên giường.

Căn phòng rất tối, chỉ có le lói vài tia sáng của ánh trăng và ngọn đèn đường chiếu vào bên trong nhà.

Nàng ngơ ngác nhìn chiếc lá đơn độc đang lắt lay trong gió.

Nàng cay đắng cười to.

Thật buồn cười, mình thì có chuyện gì chứ.....

Chỉ là......

-------------------------------------

~ Lảm nhảm của editor ~

Hôm nay mình bỗng siêng năng một cách kì lạ  có một sự tự kỉ nhẹ  tự dưng edit truyện BE Ọ^Ọ

Mong huynh đệ tỉ muội ủng hộ  hôm qua giờ k thấy ai nhận xét câu nào hết :v vắng tanh như chùa bà Đanh :v