Chương 1
Chương thứ nhất-------------------------------------------
Bao nhiêu lần cậu cười, lộ ra đôi má lúm đồng tiền, làm mình quyến luyến mà đứng tại chỗ thật lâu. Ở những lúc mình không thể buông tay, cơn gió đã dạy mình cách thổi nhẹ qua bức họa của cậu, từ từ lật sang trang mới.
Mình vẫn luôn hiểu rằng, thế giới của cậu sẽ chẳng bao giờ liên quan đến thế giới của mình. Cho nên chúng ta không thể cứ như thế này mãi.
Bởi vì mình không có quyền can thiệp đến cuộc sống của cậu.
Mình càng không có quyền mang đi trái tim cậu, không có quyền đưa cậu vào thế giới của mình.
......
Rời đi, cho dù từng có bao nhiêu thứ đi chăng nữa thì cũng sẽ chỉ như một giấc mơ trôi qua mà thôi, không ai muốn phải mất đi thứ gì cả, nhưng điều này hiển nhiên như mây khói là phải phiêu tán vậy.
Nếu có giọt nước mắt nào rơi xuống thì cũng chỉ là vì một vết sẹo đã mờ nhạt.
Nhưng vì sao cậu luôn xuất hiện ngay khi giọt lệ ấy mới vừa khô?
Cậu vẫn không chịu hiểu rằng: trong thế giới của mình không nên có cậu.
À không, phải là trong thế giới của cậu không thể có mình.
......
Khi cả hai gặp lại đã là năm năm sau .
Thăng Kì nhìn Tân Nhi ngay trước mắt, bỗng cảm thấy hoảng hốt bởi sự thay đổi của thời không.
Năm năm trước các nàng tốt nghiệp trung học, lại lựa chọn hai ngôi trường đại học khác nhau, tìm hai công việc khác nhau, dẫm bước trên hai con đường khác nhau.
Mặc dù vẫn nói rõ trước lúc chia tay rằng: phải liên hệ thường xuyên, kì nghỉ cũng phải hẹn nhau đi chơi, nhưng sau tốt nghiệp lại rất ít gọi điện thoại, quá lắm là đôi câu hỏi thăm nhạt nhẽo qua blog hoặc di động.
Chia tay thì là chia tay, có gì đáng để lưu luyến?
Đời người, phải chăng là, có và không có cũng chẳng khác gì nhau.
Năm năm trước Tân Nhi cứ như một đứa nhỏ.
Mà người trước mắt đây, mặc dù không thay đổi bao nhiêu, thì cũng sắp trở thành cô dâu của người khác.
Thăng Kì không khỏi cảm thán một tiếng.
Chẳng lẽ đây chính là nhân sinh?
Biến hóa khó lường, lại không thể nắm giữ trong lòng bàn tay.
Mà thời gian là thanh kiếm sắc bén nhất của nhân sinh, làm cho người ta không thể không cúi đầu.
Kỷ niệm chợt ùa về.
Bọn họ cùng thoải mái cười to, cùng vụиɠ ŧяộʍ rơi nước mắt, cùng trải qua thời niên thiếu điên cuồng, cũng cùng cười giỡn giễu cợt.
Nàng giận dỗi cô, nàng giúp cô giải toán, nàng cười và mắng cô ngốc nghếch, nàng nói với cô ca sĩ nàng thích nhất, nàng cùng cô nghe bài hát mà cả hai rất yêu, rồi lại nhẹ nhàng ngân nga lên, nàng gửi tin nhắn giúp cô nghĩ kế, nàng cho cô đọc tiểu thuyết nàng tự viết.
Nàng châm chọc cô, nàng cổ vũ cô, nàng quan tâm cô, nàng một mực bảo vệ vùng đất thuần khiết trong linh hồn cô.
Nàng......
Bỗng cảm thấy cay cay nơi sống mũi.
Thăng Kì nhẹ nhàng hít một hơi, nhìn chăm chú vào nụ cười hạnh phúc của Tân Nhi.
Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng Tân Nhi sẽ kết hôn sớm như vậy.
Tâm trạng của nàng khi lấy thiệp mời ra từ hòm thư vẫn rõ ràng như thế.
Sung sướиɠ, hoài niệm, cảm động, và…không dám tin…
Sao lại sớm như vậy chứ......
Chẳng biết tại sao lại cảm thấy thương cảm và không cam lòng. Đó gọi là cô đơn sao ? Hay gọi là ghen tị?
Nàng nhìn Lăng Mặc – người sắp trở thành chồng Tân Nhi.
Lăng Mặc.
Oh, cô phải cười người này sao?
Hy vọng rằng Lăng Mặc có thể yêu Tân Nhi cả đời.
Hắn sẽ làm được điều đó chứ?
Yêu một người không có chút liên hệ máu mủ nào với mình cả cuộc đời, ai làm được?
Mà mình cần gì phải quan tâm đến tình cảm giữa họ?
Nàng mỉm cười cay đắng.
Tân Nhi, mình thật sự hy vọng, cậu có thể vĩnh viễn hạnh phúc như giây phút này.
Bất kể mình phải trả giá bao nhiêu.
......
Mặc chiếc váy cưới màu trắng rực rỡ, nhận lấy lời chúc phúc của gia đình và bạn bè.
Từ từ bước trên thảm cỏ, cuối cùng là nụ cười của người đàn ông mà cô tin tưởng sẽ yêu cô cả đời.
Hương thơm ngát của hoa hồng trắng, hương thơm thanh nhã của hoa bách hợp, thoang thoảng hương cỏ xanh cùng với mùi nước hoa phong phú, còn có nụ cười trên khuôn mặt mọi người.
Không khí xung quanh ôm lấy cô, dịu dàng và mềm mại, như được một tấm lụa trắng mỏng manh bao phủ vậy.
Mọi thứ tốt đẹp như một giấc mộng.
Tân Nhi không nghĩ rằng giờ phút này sẽ đến nhanh như vậy.
Hiện tại cô hưng phấn đến mức không giữ bình tĩnh được. khóe miệng cứ nhếch lên mặc cho chủ nhân nó tìm mọi cách để kiềm chế.
Như một buổi chiều dễ chịu sau cơn bão, cô thư giãn, hưởng thụ, chào đón cuộc sống khoan khoái và bình yên phía trước.
Một cảm giác thân thuộc và kì diệu làm cho trái tim cô nhảy lên dữ dội.
Hai gò má cô ửng đỏ, dưới sự quan sát của tất cả mọi người, khoảng cách của cô và anh ngày càng gần.
Giờ khắc này, cô muốn thông báo với cả thế giới rằng : cô chính là người hạnh phúc nhất.
......
Cô dùng sức ném bó hoa đang cầm trên tay lên trời.
Những người phía dưới bắt đầu xôn xao, ai cũng muốn đoạt lấy bó hoa của hạnh phúc và mong ước.
Dường như có một người lấy được, nhưng khi người đó nhìn thấy biểu cảm mất mát của những người khác thì muốn đưa nó cho một cô bé hào hứng.
Cô bé thoạt nhìn có chút lo lắng, xấu hổ đẩy trả lại.
“Không cần đâu, đây là chị chụp được mà , sao có thể tùy tiện đưa cho người khác chứ. Chúc, ưm, chúc chị cũng sớm kết hôn như chị Tân Nhi nha.”
Cô bé bẽn lẽn nói.
Tân Nhi nhìn rồi cười gọi to :“Tiểu Mẫn, mau để cho người chụp được hoa đi lên đây nào.”
Tân Nhi thấy không rõ khuôn mặt người đó như thế nào, cũng không biết là nam hay là nữ.
Chỉ cảm thấy người nọ hình như có chút nhút nhát, không chịu đi lên.
Tiểu Mẫn vừa đẩy vừa kéo người nọ ra khỏi đám đông.
“Tôi đi ra đây, không cần kéo đâu, đi ra mà.”
Tân Nhi luôn cảm thấy giọng nói của người này rất quen tai, nhẹ nhàng mà xao động trái tim cô. Đó là ai?
“Cậu là ai thế?”
“Chưa gì mà đã quên mình rồi ? Cậu giỏi quá ha!”
Khuôn mặt cách vài mét ấy vẫn rất mơ hồ , Tân Nhi bắt đầu nheo mắt lại.
“Thị lực của cậu đúng là mỗi lúc một tệ.”
Khuôn mặt ấy càng ngày càng rõ ràng .
Tân Nhi bỗng thốt lên ngạc nhiên, lấy tay bịt kín miệng. Cô không nói lời nào nhào lên ôm lấy cổ người trước mặt. Cả thân mình cũng rất hưng phấn mà vừa nhảy cẫng vừa hét thật to. Tân Nhi cảm thấy đôi mắt mình cũng ẩm ướt. Cô không thể đè nén sự vui sướиɠ và kích động của mình lại.
“Cũng may cũng may, còn nhớ được mình là ai.”
“Thăng Kì ! Cậu đến đây thật sao! Mình còn nghĩ rằng cậu quên mình mất rồi, sẽ không đến !”
“Mình là loại người đấy hả?”
“Chẳng lẽ không phải? Cậu đúng là không thay đổi một chút nào.”
“Cậu cũng vậy!”
Thăng Kì trước mắt giống hệt như Thăng Kì ngày hai người chia tay năm năm trước.
Ăn mặc như con trai, tóc ngắn, để mái dài đến ngang lông mày, khuôn mặt trái xoan tròn trịa, đôi mắt đen thật to, cãi mũi khá thấp, miệng nho nhỏ, còn có chiếc răng khểnh quen thuộc.
Hình như Thăng Kì gầy đi, nhưng nàng lúc nào cũng cao hơn cô một cm.
Tân Nhi ôm thật chặt, như sợ hãi Thăng Kì sẽ biến mất ngay trước mắt cô, thật lâu cũng không muốn buông tay.
“Gần đây cậu thế nào rồi? Chúng mình cũng đã lâu không liên lạc phải không. Chắc cũng khoảng năm năm . Ài, thời gian đúng là không buông tha cho người ta mà. Thật không nghĩ bọn mình sẽ gặp lại, còn là trong hôn lễ của mình.”
“Cậu kết hôn cũng quá sớm đấy. Xem cậu mới mấy tuổi ?”
“Thì sao, chẳng lẽ cậu tính làm bà già độc thân suốt đời hả?”
“Ý tưởng của cậu cũng không tồi.”
“Thật đúng là không thay đổi. Mình đã nói mà, bây giờ cậu không muốn kết hôn, nhưng sau này cũng sẽ đổi ý mà thôi.”
Thăng Kì bỗng nhiên nhớ tới một việc. Nàng không biết Tân Nhi còn nhớ hay không, có lẽ là đã quên mất.
Nhưng nàng lại không thể nào quên đi được.
......
“Nè. Cậu nói cho mình cái bí mật đó đi mà !!”
“Bí mật gì cơ?” Thăng Kì nhíu mày, khó hiểu nhìn Tân Nhi.
“Chính là cái bí mật kì lạ khiến cậu không thể kết hôn ấy !”
Thăng Kì nghe xong phá lên cười.
“Cái đó á?”
“Đúng vậy, mình luôn muốn biết. Cậu đã nói là thi cao đẳng xong thì sẽ nói cho mình biết mà !!”
“Thật ra thì...”
Thăng Kì lập tức tỏ ra rất nghiêm túc, làm cho cô tưởng rằng có gì ghê gớm lắm.
“Cậu không thể nói với người khác nha. Hứa đi.”
“Đương nhiên đương nhiên.”
“Kỳ thật, bí mật kia chính là...... nói xạo cậu đó! Có bí mật gì đâu. Bộ dạng cậu lúc đó rất buồn cười, mình bỗng muốn đùa giỡn một chút, tùy tiện nói đại ra. Ai biết cậu còn ngây thơ tưởng là thật.”
“Cắt! Có ai như cậu sao ? Làm mình mất công chờ đợi mấy ngày nay !”
Tân Nhi thất vọng xoay người đi mất.
Thật ra là có bí mật.
Nhưng là, đó là một bí mật không cách nào nói cho cậu được.
Mong cậu tha thứ mình.
......
“Mình nghĩ là bọn mình nên trò chuyện tiếp lúc uống rượu mừng, lát nữa nhé. Không nên để khách khứa chờ đợi, chắc họ đang phàn nàn mình là đồ phiền phức đấy . Đặc biệt là ông chồng của cậu nha. Dù sao hôm nay là ngày cưới của hai người, mình cũng không thể làm bóng đèn được.”
“Đâu có, Lăng Mặc, anh có thấy cô ấy phiền không ?”
Thăng Kì thấy hắn lúng túng mà còn ráng mỉm cười lịch sự, lắc lắc đầu.
“Mình đã nói rồi mà. Ha ha.”
Tân Nhi, sao cậu có thể biết được hắn đang nghĩ thứ gì trong đầu chứ?
Thăng Kì nhìn chăm chú khuôn mặt ngây ngốc đầy hạnh phúc của Tân Nhi.
Tân Nhi, cậu biết thế gian hiểm ác sao?
Cậu không hiểu cũng không sao đâu, cậu cũng không cần hiểu.
Người thật sự yêu cậu sẽ không cho cậu biết tất cả những thứ này .
Mình tột cùng đang nghĩ cái gì vậy ? Sao lại nghĩ đến những thứ này trong ngày vui như vậy chứ ? !
Đúng là điên, điên rồi.
Ngày hôm nay mình nên quên hết thảy, thật lòng chúc phúc bọn họ.
Thăng Kì bỗng nghĩ đến một điều.
“Sao cậu lại không mời mình làm phù dâu?”
Tân Nhi có chút xấu hổ mà cười cười.
“Thật ra thì, ha ha, thật ra thì... đừng tức giận nhé. Mình mời cậu là vì thiệp mời nha, lỡ làm hơi nhiều một chút, lại có khá nhiều chỗ trống, muốn tìm thêm vài người nữa. À, rồi sau đó, lướt qua di động vừa lúc thấy được cậu. Rồi sau đó, sau đó… là… thành như vậy. Ha ha. Ừm.”
“Cậu thật là giỏi, trung thực đấy chứ. Mình nên nói gì bây giờ? Hóa ra mình đến được đây là do ý thức tiết kiệm bảo vệ môi trường của cậu?”
“Đừng nói như vậy mà, thật ra mình còn nghĩ là cậu sẽ không đến nữa cơ. Mình nghĩ cậu tám phần đã quên rồi.”
“Mình là người như thế sao ?”
“Ai da, cậu xem, chúng mình cũng không liên lạc vài năm rồi , hơn nữa, chính cậu cũng đã nói......”
Giọng nói của Tân Nhi trầm xuống.
“Mình nghe không rõ, cậu nói mình nói gì cơ?”
“Cậu không thích quá khứ!”
Thăng Kì ngơ ngác, nét mặt nàng dần dần cứng lại.
Một thoáng cô đơn và bất đắc dĩ khó nhận ra…
Tại sao, cậu còn nhớ rõ cái này......
Đúng vậy, mình đã nói thế.
Mình hận quá khứ. Hận những kỉ niệm xấu xí cứ lảng vảng trong tâm trí.
Quan trọng hơn chính là, những thứ cũ chỉ có thể là cũ, không thể biến về mới được.
Mà, chúng ta sao có thể trở về quá khứ nữa.
Nếu mình gặp cậu cùng những người bạn mới của cậu trên đường, chúng ta biết đối mặt với nhau như thế nào. Chắc có lẽ, sẽ rất vui vẻ. Nhưng sau đó càng nhiều là cảm giác bối rối và xa lạ, sao mình có thể thừa nhận sự lạnh lùng ấy và ánh mắt thờ ơ của cậu được.
Cho nên, mình sẽ lựa chọn làm như không biết cậu, bỏ qua cuộc gặp gỡ do số phận mang đến ấy, chờ đợi cậu lướt qua bờ vai.
Bởi vì khi đó thế giới của cả hai đã sớm khác nhau.
Khi đó…chúng ta chỉ còn là kỉ niệm của đối phương....
“Đúng vậy, mình đích thực là một người không thích quá khứ.”
Thật ra không phải là mình không muốn, mà là mình không cách nào làm được...