Bí Mật Không Thể Kết Hôn

Chương 18

Chương 18
Mình đã yêu cậu, yêu không cần đền đáp.

Cơ thể khô héo như lá rụng, miễn cưỡng mới có thể khoác lên bộ đồng phục bệnh nhân màu lam nhạt kia, tựa hồ chỉ cần một trận gió thổi qua là sẽ bay đi mất. Nhưng trong đôi mắt hấp hối khép hờ ấy lại đầy nét áp lực, cùng với thanh âm ra lệnh chỉ thi ma mới có thể phát ra, làm cho người trước mắt không thể nào thoát khỏi lời nguyền trở thành một con rối.

“Vậy sao, Tân Nhi, em muốn thế này đúng không? Được, được lắm. Chúc hai người hạnh phúc.”

Lăng Mặc nhận ra bản thân chỉ có thể nói qua vài câu mỉa mai yếu đuối, sau đó xoay người bỏ đi.

Không, là chạy trốn.

Không cách nào đối mặt Thăng Kì.

Ả tồn tại, là bằng chứng cho sự yếu ớt nơi hắn.

Vì ả tồn tại, nên hắn mới tự ti đến mức này.

Trước mặt ả, bản thân vĩnh viễn là thằng đàn ông không đủ tiêu chuẩn.

Thua rồi, lại thua thêm lần nữa......

Vậy sao, có lúc nào mình thắng đâu chứ.

Đầu lưỡi hắn chợt mặn đắng.

Nước mắt, hóa ra là hương vị này sao.

Đã lâu lắm rồi, làm mình cũng quên mất.

......

Nhìn bóng dáng càng lúc càng xa của Lăng Mặc, Thăng Kì mới yên tâm một chút.

Dựa lưng vào tường, ít nhất nó có thể cho nàng một chút sức lực.

Tân Nhi nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

Thật sự, thật sự hạnh phúc.

Cho dù bây giờ mình có chết đi, thì thế này cũng đủ lắm rồi.

Thăng Kì không kìm được nở nụ cười, cười rất tươi, còn hơn cả ánh mặt trời mùa hạ.

Nàng dịu dàng nâng mặt Tân Nhi lên, lẳng lặng nhìn cô, cứ như mới vừa quyết định được một việc rất quan trọng.

“Tân Nhi, nghe mình nói được không?”

Nàng nghiêm túc nhìn Tân Nhi.

Từng chữ nặng nề như bao hàm vô số kỉ niệm và tình cảm.

Từng chữ trầm trọng như được đổi lấy bằng chính sinh mạng của mình.

Từng chữ đều nói ràng điều đó là không thể, nhưng mình vẫn muốn khắc chúng vào tim cậu.

“Mình, yêu, cậu.”

......

Tân Nhi buông tay, cúi đầu, sau đó lại ngẩng lên.

Nhưng điều làm Thăng Kì kinh ngạc là giờ phút này Tân Nhi đang không tự chủ được mà run rẩy, thanh âm cô run rẩy, nước mắt cô run rẩy.

“Mình... Thăng Kì à... Đời này... Kiếp này... Mình không thể......” Cô nghẹn ngào nói, “Không thể nào yêu cậu được, làm sao bây giờ......”

Thăng Kì, đời này, mình thật sự vô cùng xin lỗi cậu, đến tận khi sinh mạng cậu hao mòn hết, mình cũng không thể nào đáp lại.. Bởi vì mình thật sự không biết, rằng mình có yêu cậu hay không. Có những lúc, mình cảm thấy hai ta không thể nào vượt qua tình cảm bạn bè, có khi lại hi vọng tình cảm của chúng ta không cần rõ ràng như vậy… Đôi lúc, mình muốn nhìn thấy cậu, muốn bảo vệ cậu, muốn dựa dẫm cậu, cũng muốn yêu cậu thật lòng.

Hiện tại mình vô cùng bối rối.

Dường như, mình chẳng có chút dũng khí nào để phản bác Lăng Mặc.

Hắn nói đều là sự thật.

Mình không hề yêu cậu.

Tất cả chỉ là cảm thông.

Mình không xứng đáng.

Không xứng để cậu bảo vệ.

Để cậu đau đớn đến thế.

Không xứng đáng với tình yêu của cậu.

Hai mắt đẫm lệ mông lung, thế giới bên ngoài đều trở nên nhạt nhòa.

Cũng tốt, không nhìn thấy Thăng Kì.

Mình không muốn thấy cậu thương tâm, không muốn thấy cậu mất mát, không muốn thấy cậu nhìn mình như một đứa vô dụng chỉ biết khóc thút thít.

Bởi vì mình cũng, mình cũng muốn nhìn thấy Thăng Kì hạnh phúc.

Nhưng mà thứ ngu ngốc như mình chỉ biết mang đến cho cậu đau khổ......

“Đồ ngốc......”

Trái tim đột nhiên rung động, rồi trở nên thật ấm áp.

Có một đôi tay đang nhẹ nhàng lau nước mắt cho mình, vuốt ve má mình.

Tân Nhi cầm tay Thăng Kì, đôi tay này cũng ấm áp như vậy, như ánh nắng trong sớm mai lạnh lẽo.

Thăng Kì à, mình cũng muốn làm người xứng đáng với đôi tay này lắm.

Cô khép lại đôi mắt, rồi mở ra.

Thăng Kì......

Lúc này cô nhìn rõ, Thăng Kì đang cười, vẫn đang cười, nụ cười làm người ta thấy an ủi vô cùng.

“Chẳng lẽ gần đây lại có luật ‘Tôi yêu một người, người kia cũng phải yêu tôi’ sao?”

Nàng lại cợt nhả nói: “Người đẹp đừng có hở chút là khóc như vậy chứ, sau này sẽ có rất nhiều nếp nhăn đấy. Còn nữa, bị người ta yêu cũng đừng có nặng nề thế chứ, cứ như mình đang kề dao vào cổ cậu nói: ‘Này! Tân Nhi, yêu tôi yêu tôi ngay!’ ấy!” Nàng vừa nói, vừa giả bộ huơ tay múa chân, giọng nói y như thật.

“Tân Nhi à, mình sẽ rất áp lực đấy.” Nàng cúi đầu, bộ dạng vô cùng đáng thương nói.

Tân Nhi trầm mặc không nói gì.

Cô hình như hiều được điều gì đó.

Cô lại ôm lấy Thăng Kì, ôm thật chặt.

“Sao hả, mình không thể tạo áp lực cho cậu à? Keo kiệt.”

“Cậu nỡ sao?”

“Mình...... sao đành lòng được chứ......”

Cô hạnh phúc tựa đầu lên vai Thăng Kì.

Cô biết mình đang cười.

Có lẽ, thật sự đối tốt với một người, là không để cho người đó phiền lòng vì mình.

Mình có thật sự yêu Thăng Kì hay không.

Chuyện đó tựa hồ cũng không còn quan trọng.

Chỉ biết từ giờ khắc này, mình muốn đối tốt với cậu từng phút từng giây.

......

Tân Nhi, mình vẫn biết cậu sẽ không yêu mình. Câu ‘Mình yêu cậu’ kia cũng chỉ để cậu hiểu được tình cảm của mình, để cậu biết có một người yêu cậu rất nhiều. Mình không hề hi vọng, rằng cái chết của mình sẽ xóa đi những tình cảm đó.

Yêu một người không cần một lý do, không yêu ai đó cũng không cần giải thích.

Có lẽ trước đây mình vô cùng ích kỉ, nhưng hiện tại mình không muốn bản thân lại giống như lúc trước.

Tân Nhi, mình chỉ muốn cậu hạnh phúc......

Nhưng mình lại sợ hãi, sợ mọi chuyện mình làm rồi sẽ chỉ khiến cậu càng thêm đau khổ.

......

“Thăng Kì, những ngày còn lại để mình bên cậu, được không......”

“Chỉ cần cậu muốn......”

Người sắp chết như mình, thật sự không còn quan tâm đến bản thân.

Tân Nhi, chỉ cần cậu nguyện ý, cái gì cũng tốt.

......

Tân Nhi cười nhẹ, chậm rãi gạt ra sợi tóc mái trước trán đang che khuất ánh mắt Thăng Kì.

Thăng Kì vô lực nằm trên giường nhìn Tân Nhi, hai mắt lấp lánh giống kim cương trong đêm, rồi sẽ có người nhặt chúng lên.

“Cám ơn......” Nàng yếu ớt nói.

Tân Nhi lắc đầu.

Thăng Kì vươn tay, đặt trên tay cô.

Khép lại đôi mắt.

Nàng hôn tay cô.

Đây hình như là lần đầu tiên mình hôn cậu, kỳ thật cũng không tính là hôn.

Cũng chính là lần cuối.

Tân Nhi, dù không có mình, cậu cũng phải sống cho tốt, hãy đi tìm bến đỗ chân chính của cậu đi.

Mình tin rằng, cậu sẽ hạnh phúc.

Giọt nước mắt chảy dọc theo gò má.

Mở mắt.

Một giọt khác lại trào ra khỏi khóe mi.

“Ngủ sớm đi, mình vẫn sẽ ở đây chăm sóc cho cậu mà.”

“Ừ......”

......

Bản thân mình, vẫn thật ích kỉ.

Tân Nhi, mình không muốn cậu chăm sóc một kẻ có thể trở thành người chết khi đang ngủ thế này.

Rồi lại hy vọng, thứ cuối cùng mà mình nhìn thấy, có thể là gương mặt ấy.