Bí Mật Không Thể Kết Hôn

Chương 17

Chương 17
Tân Nhi, câu nói mình yêu cậu rốt cuộc đã được thốt lên bao nhiêu lần, mình cũng không nhớ rõ..

Cậu vẫn cho đó là đùa cợt, phải không?

Thật ra mình cũng muốn cậu tin như thế.

Vậy nên, mình luôn dùng giọng điệu trêu chọc tồi tệ ấy, lặp đi lặp lại lời nói thật dưới lốt dối trá đó.

Nhưng mà hiện tại, ngay cả một câu mình cũng không thốt lên nổi nữa.

Bởi vì hết thảy, không còn có thể xem là vui đùa......

Tân Nhi, mình không muốn trốn tránh nữa.

Đã không còn thời gian để trốn tránh nữa rồi.

Cậu có nguyện ý lại nghe thêm một lần --

Câu nói ‘Mình yêu cậu’ không......?

......

Vì sao thân thể lại không nghe lời như vậy, càng lúc càng nặng nề, đầu óc lại bắt đầu quay cuồng, thậm chí sức lực để nói chuyện còn không có.

Không được, không thể được! Mình còn chuyện rất quan trọng chưa nói với Tân Nhi!

Thăng Kì, mày không thể chết như vậy được! Không thể!

Tao ra lệnh cho mày, phải sống, cho đến khi hoàn tất câu nói ấy!

Khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời này, nói cho cậu ấy, mày yêu cậu ấy......

......

Vì sao Thăng Kì bỗng dưng trở nên nặng như thế?

Mình không đỡ nổi nữa.

Cậu từ từ trượt xuống đất, như thiên thần muốn rời đi, không thể tiếp tục sứ mệnh tồn tại nữa.

Mình chỉ thấy máu tràn lênh láng.

Trên quần áo, trên sàn, trên người Thăng Kì.

Mọi nơi đều là máu.

Máu của cậu ấy.

“Thăng Kì!!!”

......

Mình mệt mỏi quá, thật sự rất mệt mỏi.

Cái chết chỉ cách mình một bước chân thôi.

Trước mặt là một cánh cửa đen thật lớn, nơi nơi lan tràn lớp sương mù màu xám đυ.c, còn có rất nhiều Linh Hồn mờ ảo đang trôi đến đó.

Cánh cửa ấy cứ như có một ma lực rất mạnh, muốn hút nàng vào, hút sâu vào bên trong.

Nếu bước vào sẽ không còn cơ hội trở ra.

Thăng Kì, dừng lại, dừng lại! Không thể bước về phía trước nữa!

Mày còn một sứ mệnh cuối cùng......

Không được đi vào......

Mình biết rõ.

Vì lí do ấy, ngay cả là cái chết, mình cũng có thể không xem trọng nữa......

......

“Xin hỏi, vị nào là người nhà của Thăng Kì?”

“Tôi! À không, tôi là bạn cậu ấy.”

“Bệnh nhân tạm thời đã vượt qua tình trạng nguy kịch. Phẫu thuật thành công đúng là một kỳ tích, hoàn toàn là dựa vào ý chí của cô ấy, nhưng bệnh tình thì vẫn không được lạc quan. Tôi khuyên cô nên chuẩn bị tâm lí trước.”

“Tôi không hiểu, ý ông là......”

“Bệnh nhân bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, là bệnh nan y, không thể chữa được nữa.”

Đầu óc Tân Nhi như thể bị vài chữ này bất thình lình đánh ngất, trống rỗng.

Chỉ còn tiếng ù ù vang vọng bên tai.

“Sao... Sao cơ......? Hả... Tôi, tôi nghĩ tôi còn chưa nghe rõ...... Bác sĩ nói lại được không......”

“Ung thư dạ dày.”

“Lặp lại lần nữa......”

Tân Nhi cười ngây dại.

Không thể nào, không thể có chuyện đó, đừng đùa nữa.

Mặc kệ cô hỏi bao nhiêu lần, câu trả lời vẫn chỉ là mấy từ lạnh lẽo, như đến từ nhà xác ấy.

Khóe mi chậm rãi ướt nhòe.

“Bác sĩ, chuyện này...... chắc chắn là nhầm lẫn...... chuyện này...... không phải là sự thật...... Dối trá...... Tất cả đều là dối trá! Tôi không tin! Không tin!”

Tân Nhi lùi lại, lấy hai tay bịt chặt tai, không muốn, cũng không dám nghe thêm dù chỉ một từ.

Từng chút một, cô khụy xuống trên nền đất.

Thế giới, tựa hồ chỉ còn lại nước mắt.

L*иg ngực như bị ai bóp chặt, đau đớn đếm nghẹt thở, cô không thể chịu đựng nổi.

Cô điên cuồng gào khóc: “Đồ nói dối! Dối trá! Tất cả các người! Bác sĩ các ông toàn là lũ nói dối, kể cả Thăng Kì! Đều là lũ nói dối không biết xấu hổ! Thăng Kì! Tôi không cho cô chết! Không cho phép! Chuyện mà tôi không cho phép thì cô không được làm, không được......”

“Xin hãy bình tĩnh, như thế này sẽ quấy rầy đến sự nghỉ ngơi của bệnh nhân. À, bác sĩ Thái, anh đến đúng lúc quá. Anh là bác sĩ trưởng của Thăng Kì, an ủi cô ấy một chút nhé, cô ta không nghe lời tôi nói. Vị này là bạn của Thăng Kì, dường như cô ấy bị đả kích khá nặng đấy.”

“Xin chào, tôi là bác sĩ trưởng của cô Thăng Kì, họ Thái.”

“Phải rồi, ông là bác sĩ trưởng, ông mau nói cho bọn họ đi, họ nhầm rồi, phải không?”

“Cô gái trẻ này, tôi biết cô rất khó chấp nhận, nhưng đây là sự thật, tôi cũng không có cách nào, cô Thăng Kì đã sớm phát hiện mình bị ung thư nhưng vẫn không chịu điều trị.”

“Vậy sao cô ta không nói cho tôi biết?! Không thèm nói một lời nào! Vì sao?! Tôi không biết chút gì, thậm chí lúc trước còn đối xử quá đáng với cô ấy, tôi là kẻ đáng chết, rất đáng chết! Vì sao thứ như tôi lại không chết?! Vì sao người phải chết lại là cô ấy...... Chuyện này, không công bằng......”

“Cô là Trầm Tân Nhi có phải không?”

“Ah...... Ông biết tôi?”

“Biết, bởi vì Thăng Kì kể rất nhiều về cô. Cô biết không, cô ấy đã giấu cô rất nhiều điều......”

Tân Nhi dường như nhìn thấy trong đôi mắt trầm lặng của bác sĩ một thoáng lay động cùng thương cảm.

“Trầm Tân Nhi, tôi nói, có thể còn một biện pháp cứu vãn cuối cùng…”

“Là gì......”

“Khi cô ấy vẫn còn có thể sống, cố gắng mà lắng nghe cô ấy, tin tưởng, quý trọng, và yêu thương cô ấy.”

Khóe miệng vương vấn tang thương của bác sĩ nhẹ nhàng giương lên, làm Tân Nhi cảm thấy thâm trầm kì lạ.

......

Rốt cuộc là từ khi nào, Thăng Kì, mình và cậu càng chạy càng cách xa, xa đến nỗi ngay cả sống và chết cũng ngăn cách chúng ta.

Lúc này, liệu vẫn còn kịp chứ......

Cho dù là không kịp, mình cũng sẽ khiến nó trở thành kịp.

Trong quá khứ, đều là cậu bảo vệ mình, lần cuối cùng này hãy để mình bảo vệ cậu.

“Tiểu Mẫn, nói cho chị biết tất cả đi, được không...... Nếu bây giờ chị cái gì cũng không biết, thì thật sự cái gì cũng không còn kịp nữa......”

......

Từng câu nói mình yêu cậu kia, cậu đã nói bao nhiêu lần, mình cũng không nhớ rõ.

Mình vẫn tin rằng đó chỉ là một lời nói vô nghĩa, vẫn xem nó là một trò đùa, lắng nghe để rồi cười cợt.

Sau đó cậu không nói nữa, mình từng để ý, nhưng chưa từng đặt ở trong lòng.

Cho tới bây giờ mình mới hiểu, hết thảy đều là sự thật......

......

“Lăng Mặc, lúc trước vì sao anh gạt tôi?! Anh rõ ràng biết Thăng Kì căn bản không làm thế! Vì sao?! Vì sao lại muốn hãm hại cô ấy?!!”

“Tân Nhi, em đang nói gì vậy? Em nghĩ anh có thể làm loại chuyện đó sao?.”

“Chuyện đến nước này rồi, Lăng Mặc, anh nghĩ lừa dối tôi còn có ý nghĩa không?! Tiểu Mẫn kể hết cho tôi rồi.”

“Tốt, tốt, thế Tiểu Mẫn có nói cho em rằng, con bạn kia của em là thứ đồng tính luyến ái không?”

“Nói, nói thì thế nào?!”

“ Đúng vậy, lúc trước anh nói dối đấy. Nhưng là để bào vệ em! Con bạn Thăng Kì kia của em là một kẻ biếи ŧɦái! Em hiểu không? Biếи ŧɦái! Hơn nữa mục tiêu của ả là em đó! Anh vì không muốn em bị tổn thương, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội đuổi ả đi. Anh đều là, đều là vì tốt cho em! Chẳng lẽ em không cảm nhận được chút nào sao?!”

“Lăng Mặc, sao anh có thể nói như vậy?! Anh có biết không, Thăng Kì đã bị bệnh nan y lâu lắm rồi! Anh đối xử với cô ấy như thế, giờ còn nói năng kiểu đó, chẳng lẽ đến bây giờ anh vẫn không thấy mình tàn nhẫn à......”

“Tân Nhi, lúc đầu, anh không biết ả bị bệnh nan y. Rồi sau đó, dù ả có bị bệnh nan y đi chăng nữa, em nói anh tàn nhẫn, được thôi, chẳng lẽ ả không ích kỉ?! Em nghĩ đi, từ khi ả xuất hiện, cái nhà này còn ra thể thống gì nữa?! Ả xuất hiện là để chia rẽ gia đình vốn hạnh phúc của hai ta cơ mà.”

“Lăng Mặc, anh không cần cãi chày cãi cối, sai chính là anh!”

“Tân Nhi, bây giờ em như vậy để làm gì nào?! Ý em là muốn li hôn với anh rồi đến với ả biếи ŧɦái kia chứ gì. Tân Nhi, em tỉnh táo một chút đi! Chính em cũng hiểu rõ, em đến với ả cũng không có kết cục gì tốt. Em đến với ả, người ta sẽ chỉ bài xích và ghét bỏ em! Sẽ chỉ cảm thấy ghê tởm! Hơn nữa, em nói ả bị bệnh nan y, có nghĩa là ả đâu sống thêm được mấy ngày! Em định hủy hoại cả cuộc đời mình vì một người sắp xuống mồ hả, em có bị điên không?! Tân Nhi, anh khuyên em, đừng dính líu tới ả nữa, để mặc ả tự sinh tự diệt là được rồi, bởi vì đó là thứ mà ả đáng phải nhận.”

“A, ha hả, Lăng Mặc à. Hóa ra anh chính là loại người như vậy... Ha ha ha... Tôi... Hôm nay xem như tôi nhìn rõ anh rồi...... Nhìn rõ rồi! Anh......”

Nước mắt lại trào ra, Tân Nhi rốt cuộc không hiểu vì sao nữa.

Chỉ biết chua xót rơi, rồi lại rơi.

“Trầm Tân Nhi, anh nói em biết, em đừng nghĩ đến mình làm thế là cao cả. Lúc trước người đuổi ả đi là em! Bây giờ em cũng chỉ vì ả có bệnh nan y nên mới thương hại thôi, biết không? Như cách em thương hại mấy con mèo con chó bẩn thỉu lăn lóc trên đường vậy! Em thật ra làm gì có tình cảm với ả. Anh không có nói sai đâu. Em không cần thừa nhận, khuôn mặt của em nó đã hiện ra hết rồi, rõ ràng chính em cũng biết mà. Bây giờ vẫn còn kịp, nếu không về sau em chắc chắn sẽ hối hận! Đến lúc đó, em có gào có khóc thì cũng chẳng làm được gì đâu!”

“Anh cút đi! Cút! Cút ngay cho tôi! Đừng có để tôi nhìn thấy anh thêm một lần nào nữa!!!”

Tân Nhi cực lực la hét, muốn dùng chút sức lực cuối cùng này để bảo vệ bản thân vốn đã đầy rẫy những vết thương.

Cô khẩn trương, cô sợ.

Bởi vì hình như, Lăng Mặc nói không sai. Tình cảm mà mình dành cho Thăng Kì bây giờ, bất quá chỉ là thương hại.

Chỉ là sự thương hại tầm thường, với ai cũng vậy.

Bây giờ, cô chỉ hy vọng Lăng Mặc biến mất, chỉ mong giọng nói độc ác của hắn ngừng lảm nhảm bên tai.

Cô không dám đối mặt với chồng mình, bởi hắn luôn nói huỵch toẹt những chuyện mà cô không muốn vạch trần nhất.

Cô đột nhiên cảm thấy bản thân quá yếu đuối, quá bất lực, và nhỏ bé.

Lăng Mặc vẫn như âm hồn bất tán đứng tại chỗ, dùng sự thật tàn khốc nhất và chính cô xấu xí nhất để tàn bạo tổn thương cô.

 Cô chỉ cảm thấy bản thân từng chút bị ăn mòn, bị bóng tối cắn nuốt, bị chèn ép đến mức không thở nổi.

Không cần, tôi không cần......

Ai, ai có thể giúp tôi......

Cho dù chỉ một chút ánh sáng thôi cũng được......

Trong phút chốc, thế giới ấy lại bừng sáng.

“Tao nói, mày bị điếc hay không hiểu tiếng người hả, Tân Nhi nói, MÀY, CÚT, NGAY.”

Đứng trước mặt mình.

Là Thăng Kì.

......

Người tôi yêu thương, đừng sợ hãi.

Cho dù sinh mệnh chỉ còn có một khắc, mình cũng sẽ bảo vệ cậu mà.