Chương 16
Đôi khi nàng nghĩ, rốt cuộc với nàng kỳ tích là gì?Có thể thoát khỏi căn bệnh nan y này sao?
Không phải.
Là điều gì nhỉ?
Là Tân Nhi có thể chấp nhận con người thật của nàng?
Là nàng có thể ở bên cạnh Tân Nhi cho đến cuối cuộc đời sao?
Mà với Thăng Kì, thật ra có thể hay không cũng vậy thôi.
......
Đương nhiên nàng muốn cho Tân Nhi biết hết thảy sự thật.
Nhưng rồi chuyện sẽ ra sao, nàng không dám tưởng tượng.
Có lẽ như bác sĩ nói, cho dù kết cục có ra sao, cũng sẽ tốt hơn việc tiếp tục dối lừa.
Lời nói dối có hoàn hảo đến mấy, thì cũng chỉ là một lời nói dối mà thôi.
Thăng Kì nằm trên giường bệnh, vừa đấu tranh với ốm đau, vừa trầm tư rất nhiều.
Ngập ngừng, do dự, bàng hoàng, rối rắm, trốn tránh.
Thật sự muốn nói sao?
Thật sự có thể nói sao?
Thật sự phải nói sao?
Cuối cùng nàng đã quyết định, một quyết định rất quan trọng.
Nàng cầm lấy di động, gọi cho Mẫn Nhi.
“Mẫn Nhi, chị quyết định rồi, chị sẽ nói cho Tân Nhi hết thảy sự thật.”
Văng vẳng bên tai tiếng ‘tút tút tút’, nàng vẫn còn ngây ngốc.
Nàng không biết sau này sẽ ra sao, nhưng mà......
Cứ che giấu mãi thì vĩnh viễn sẽ không biết được đáp án ấy.
Đi nào.
Cho bản thân một cơ hội cuối cùng.
Dù cho kết quả là thứ mình không mong muốn, nhưng ít ra nó là sự thật.
Thăng Kì đứng dậy.
Đối mặt với chiếc lưới giả dối ảo mộng khổng lồ mà bản thân đã từng tỉ mỉ dệt nên, nàng không ngần ngại kéo đứt từng sợi từng sợi một.
Sắc màu đằng sau chiếc lưới ấy sẽ ra sao?
Chỉ khi tất cả những sợi tơ đã đứt, mới có thể biết được.
......
Thăng Kì nghe Mẫn Nhi nói rằng Tân Nhi đã xuất viện từ rất sớm, bây giờ đang nghỉ ngơi ở nhà, Lăng Mặc có khi sẽ xin nghỉ việc để trông nom cô. Tân Nhi cơ bản đã sắp bình phục hoàn toàn. Qua vài ngày nữa sẽ đi làm.
Thăng Kì bắt một chiếc xe đến căn hộ củaTân Nhi.
Một cảm giác xưa cũ, trong quen thuộc lại thấp thoáng mùi hương xa lạ.
Đầu ngón tay nhấn lên vài con số, loại xúc cảm này đã thật lâu rồi không xuất hiện.
Thật hoài niệm quá.
Nàng nhớ đến lần đầu tiên bước vào căn nhà mới của Tân Nhi, cứ như là ngày hôm qua nhưng lại quá xa xôi, như đã thuộc về một thế kỉ trước.
Khi ấy mật mã là nàng vụиɠ ŧяộʍ hỏi Mẫn Nhi, vốn định làm Tân Nhi bất ngờ, nào biết đồ ngốc ấy vẫn còn chưa để ý.
Nghĩ đến đây, Thăng Kì bất giác mỉm cười.
Đồ ngốc ấy, thật sự cái gì cũng không thèm chú ý.
Dường như nước mắt lại muốn rơi.
Mình lại yêu cậu suốt mười năm.
Đúng là đồ ngốc......
Đồ ngốc......
Đi vào thang máy, nhìn cánh cửa dần dần khép lại.
Chỉ có bản thân lặng lẽ đứng bên trong.
Vang lên bên tai là tiếng cười của Tân Nhi hai tháng trước.
Khi đó thang máy đang đi xuống.
“Này, Thăng Kì, hôm nay mình ra trung tâm mua sắm đi?”
“Mệt chết đi được ấy, chắc đi không?”
“Ừ.”
“Thật hết cách với cậu, được rồi.”
“Ha ha, cậu biết không, ba mẹ chồng mình siêu cấp yên tâm về cậu đó! Hôm qua mình nói muốn đi ra ngoài với cậu một chút, họ nghe thế liền lập tức cho phép luôn không do dự. Hình như khi hai đứa mình học trung học cũng vậy phải không? Mẹ mình nghe mình muốn đi chơi với người khác, ít nhất cũng suy nghĩ ba phần, mà nghe là đi với cậu thì không nói hai lời đã đồng ý rồi.”
“Chịu thôi, đây là mị lực nhân cách của mình mà......”
“XX, cậu á, còn có mị lực nhân cách hay sao?!”
“Nè, mình nói cậu cũng sắp làm mẹ rồi nha, còn nói chuyện thiếu văn minh như vậy!”
“Cắt, đó đâu tính là lời thô tục.”
“Đừng có mà nói xạo, mình là muốn tốt cho đứa nhỏ.”
“Là con của mình, cậu hăng hái như vậy làm gì?”
“Đúng rồi, là nam hay là nữ?”
“Hình như là nữ.”
“Thế sau này mình gọi nó là ‘Tiểu Tân Nhi’ được không?”
“Không, thể, được!”
“Keo kiệt.”
Mới vừa hai tháng thôi, sao giờ đây lại cảm thấy mình và Tân Nhi đã thuộc về hai thế giới khác nhau?
Có lẽ tương lai sẽ càng cách càng xa.
Cũng đã đến rồi, không thể lùi bước lúc này được.
......
Cánh cửa kia.
Cánh cửa không biết đã nhìn qua bao nhiêu lần.
Từng ấm áp đến thế, mà bây giờ lại trở nên lạnh lẽo và to lớn như vậy.
Như thể một cái hào thật rộng, làm cho người ta không thể không gom hết can đảm để vượt qua.
Thăng Kì hít một hơi thật sâu.
Tim đập vừa nhanh vừa vội.
Nàng nhấc cánh tay nặng trĩu lên, dường như đang run nhè nhẹ, nàng bỏ qua hết thảy những suy nghĩ vu vơ, nắm chặt lại thành một quả đấm, không nặng không nhẹ gõ lên cửa.
“Ủa? Lăng Mặc, sao anh về sớm quá vậy?”
Giọng nói của Tân Nhi truyền ra từ bên trong.
Cùng trong kí ức, cùng mỗi thời khắc ở bên nhau giống như đúc.
Tân Nhi cũng không nhìn mắt mèo, trực tiếp đẩy ra.
Cửa mở ra.
Nét mặt Tân Nhi đọng lại, không biết là do khϊếp sợ hay là do phẫn nộ. Sắc mặt cô trong chốc lát bỗng trở nên thật đáng sợ.
“Tân Nhi, lúc trước là Lăng Mặc nói dối.”
“Rất xin lỗi, tôi không biết rốt cuộc hôm nay cô đến đây làm gì, nhưng nếu cô chỉ muốn nói một câu như vậy thì mời cô cút đi.”
Tân Nhi nắm lấy tay nắm cửa, cố gắng đóng lại.
Nó chuẩn bị khép lại.
Ánh sáng dần dần bị bóng tối chôn vùi, nhuộm đen, cho đến khi chỉ còn một khe hở nhỏ bé cuối cùng.
Đây là cơ hội cuối cùng.
Thăng Kì, bất kể như thế nào, giờ đây không thể tiếp tục buông tay nữa.
Không thể.
Một lần, thời cấp ba, mình nói muốn giúp cậu học tập, cậu lại nói không có gì, chỉ cần thi đậu là đủ rồi, không cần phải vào học tại một trường tốt như mình. Mình buông tay, cứ như mình không là gì với tương lai của cậu, hai ta có bên nhau hay không cũng không quan trọng. Kết quả là cậu ra đi.
Một lần, cậu kết hôn, cậu cười, trong mắt chỉ có chồng cậu, cậu từng bước đi về phía hắn, cứ như cả thế giới chỉ tồn tại mình hắn. Mình không nói một lời, chỉ đừng một bên lặng lẽ nhìn, như thể chúc phúc hai người hay vui mừng lắm khi thấy cảnh tượng ấy. Kết quả là cậu chỉ thuộc về một mình hắn.
Một lần, mình nói dối, chỉ vì thành toàn cho một người, mình nói dối - lời dối trá khiến mình trở thành kẻ đáng ghét nhất đời, đáng ghét như tình yêu của mình với người ấy. Kết quả là cậu dùng cả đời để hận mình.
Mình không biết, tất cả những việc mình làm rốt cuộc là vì thứ gì, mình chỉ biết, có một câu mà mình vẫn hiểu, nhưng cậu không cách nào hiểu được, chỉ bởi vì có thể cả đời này mình cũng không thốt lên câu ấy nổi.
Tân Nhi, mình yêu cậu.
Thăng Kì chợt gồng hết sức lực nhào tới, Tân Nhi lảo đảo tụt lùi vài bước, ngạc nhiên nhìn Thăng Kì như phát điên, mà khi chưa kịp phản ứng lại, giây sau cô đã nằm gọn trong vòng tay Thăng Kì.
Thế giới bỗng nhiên trở nên thật im lặng.
Chỉ có tiếng hít thở như muốn đứt hơi thật nặng nề của Thăng Kì, còn có tiếng tim đập rất nhanh của Tân Nhi
Thăng Kì gầy quá.
Tân Nhi không rõ vì sao cảm giác đầu tiên của cô lại là như vậy. Nhưng thực tế chính là như vậy, Tân Nhi cảm thấy cô như đang bị ôm lấy bởi một khung xương.
Tân Nhi lại càng không hiểu được vì sao giờ đây tất cả tức giận của mình đều lập tức biến mất, trái tim cũng từ từ nóng chảy, được nàng ôm, lại cảm thấy thật thoải mái, thật kiên định, thật ấm áp.
Cô nâng tay lên muốn đẩy Thăng Kì ra, cuối cùng lại như đầu hàng mà buông thõng xuống. Chỉ mặc cho bản thân để Thăng Kì ôm vào lòng.
Nhận thua.
Thăng Kì, có lẽ đến bây giờ cậu cũng không để ý.
Mình cuối cùng vẫn thua cậu.
Mỗi cuộc thi, mỗi lần cãi nhau, thậm chí là mỗi lần đối mặt cậu. Thua cậu cả ngàn vạn lần. Mình chưa từng để ý. Bởi vì dù có thua, cậu cũng sẽ không để mình thương tâm, để mình khó xử, để mình tức giận, cho dù điều đó có thể tổn thương mình, mình cũng biết cậu muốn tốt cho mình.
Sau đó, mình lại từ từ cảm thấy thua cậu như cách cậu bảo vệ mình lẫn cuộc đời mình. Vì vậy, mình bắt đầu dần dần ỷ lại vào tên cứ thắng mình là cậu. Thích cậu vừa thấy mình liền nhàm chán châm chọc mình một câu, thích gọi to tên cậu khi tan học, thúc giục tên đã lề mề mà còn ráng làm bài tập là cậu đi ăn trưa, thích cậu và mình cùng “dò từng bước nho nhỏ, xoay xoay eo thùng nước, lắc mông lắc mông” đi qua sân thể dục, chạy vội tới canteen. Thích cậu và mình cùng trò chuyện cùng nhau về những ca sĩ, diễn viên, anime, tiểu thuyết hai đứa yêu thích. Thích bộ dạng nghiêm túc của cậu khi học bài, lại luôn sẽ bất ngờ bắt được ánh mắt mình nhìn cậu, sau đó vẫy tay với mình, chợt bật cười. Thích cậu nghĩ hết cách âm mưu xem trộm nhật kí của mình. Thích cậu vĩnh viễn bên cạnh mình khi mình buồn bã, lắng nghe mình lặp đi lặp lại từng câu tức giận, vụng về an ủi đứa cứ mãi thất bại là mình. Điều kì lạ là, mình chưa từng khóc trước mặt cậu, tựa như cậu cũng chưa từng khóc trước mặt mình. Nhưng mình vẫn luôn tin rằng, nếu biết mỉnh đang rơi lệ, người thứ nhất xung phong lau nước mắt cho mình sẽ là cậu. Cứ như điều ấy đã trở thành một chân lí. Sau đó cậu đi, không, thật ra là mình đi, hết thảy đều bình thường như vậy, hết thảy đều đương nhiên như vậy, thế giới bắt đầu trở nên như chưa từng có sự tồn tại của cậu. Mình không rõ tại sao lại như vậy, nhưng sự thật chính là thế. Tựa hồ cho dù cậu không có trên thế giới này, mình vẫn cứ sống, sống thật tốt. Nhưng mình không nghĩ thế. Không có cậu, cứ mãi cảm thấy cuộc sống như thiếu đi một mảnh ghép cuối cùng.
Sau đó, mình có bạn trai.
Mình lại nhớ cậu. Không, thật ra mình đều vẫn nhớ cậu. Từng cười nhạo những lời thề non hẹn biển đều là vô nghĩa, nay lại biến thành sự thật.
Vì sao, mình không thể quên đi cậu ngày xưa.
Sau đó, mình chuẩn bị kết hôn.
Nhưng cậu vẫn hiện diện trong tâm trí mình..
Mình muốn cậu trở lại, thậm chí chỉ một giây cũng được.
Muốn cậu lại thắng mình lần nữa, giống như đã từng của ngày xưa.
Mình viết thiệp mời. Là địa chỉ năm năm trước.
Cậu có thể tham dự hôn lễ của mình sao, hay là mình quá ngây thơ mà hi vọng, mà ảo tưởng?
Lúc viết thiệp mời, mình nhớ, nhớ lại khoảng thời gian ngày trước, hạnh phúc mỉm cười.
Lăng Mặc cười nói mình cứ như viết thư cho mối tình đầu vậy. Mình nói làm sao thế được, đó chỉ là người bạn rất thân ngày trước của em mà thôi, nếu cậu ấy có thể đến, hôn lễ của em sẽ càng thêm hoàn hảo.
Kết quả cậu thật sự đến đấy.
Cậu ắt sẽ không biết được lúc ấy mình kinh ngạc và hưng phấn đến cỡ nào đâu. Nhưng cậu lại vội vàng rời đi, như thể cố tình tránh mặt mình vậy.
Nhưng, sau một thời gian, cậu lại về, thường thường đến thăm mình, trông nom bà bầu là mình, từng ngày chợt như trở lại thời trung học. Mình chưa từng nghĩ về lí do tại sao cậu lại hay thăm mình đến thế, nhưng sau đó mình bắt đầu lo lắng, sợ sệt, rõ ràng biết là không thể, mình vẫn như cũ nghĩ cậu đến đây là vì Lăng Mặc, sau mỗi lần căng thẳng, mình cũng tự mắng bản thân thật là một con ngốc. Điều đó là không thể, phải không nào. Mình biết cậu sẽ không đối xử với mình như vậy, nhưng mình luôn không nhịn được mà suy nghĩ lung tung. Nếu không là thế, lí do còn là gì nữa đây?
Mình là người hiểu cậu nhất, mà vẫn chưa nhìn thấu trái tim cậu, cho tới bây giờ, cậu đều giấu rất nhiều chuyện ở trong lòng. Cậu nói cậu không bao giờ viết nhật kí, cậu nói làm thế chẳng khác gì để lộ tâm sự của mình ra cho người ta xem. Quyển nhật kí chân chính là phải đặt trong đầu, là không hề tồn tại.
Có một ngày bạn trai cậu đến, nói cảm thấy cậu yêu Lăng Mặc, lúc đó, mình cứ như phát điên, căn bản không kiểm soát được bản thân mình, mình chỉ biết mình hận Lăng Mặc, càng thêm hận cậu. Bởi vì sự thật mà mình không muốn biết nhất lại bị bạn trai cậu vạch trần. Mình cảm thấy bản thân quá ngây thơ để cậu lợi dụng, mặt ngoài nhìn cậu cứ như rất quan tâm mình, mà thực tế, mình chỉ là một quân cờ, một công cụ cho cậu lợi dụng, để cậu tiếp cận chồng mình. Mình chỉ là thế thôi sao?
Mình sinh non. Dễ dàng đến thế.
Cậu thừa nhận. Dễ dàng đến thế.
Vì vậy, mình tự nhủ, bản thân phải hận cậu cả đời.
Thế nhưng, sau khi quyết định, mình càng đau đớn hơn trước đây, mình không muốn kết cục như thế, không hề muốn!
Cho dù cậu gạt mình rằng hết thảy đều không phải sự thật thì cũng được mà, cớ sao cậu lại dứt khoát đến như thế, cậu thừa nhận như việc đó không hề quan trọng vậy, dễ dàng như một lời nói dối.
Cậu đi rồi.
Như thể sẽ không bao giờ về.
Mình sẽ không tha thứ cho cậu.
Sẽ không.
Mình mỗi ngày đều khóc, nhưng lại không biết vì sao bản thân khóc. Nhìn thấy Lăng Mặc, đôi lúc mình lại có cảm giác chán ghét, mình cảm thấy bản thân sắp điên rồi.
Mình khao khát một thứ gì đó, nhưng không biết tột cùng nó là gì.
Tại sao tất cả những thứ này đều là thật?!
Là một giấc mơ thì tốt rồi.
Thức giấc, người đầu tiên muốn thấy...
Không biết là ai.
Một ngày, mình ngủ thϊếp đi trên sofa.
Chợt tỉnh dậy, có tiếng gõ cửa.
Người đầu tiên trông thấy là cậu.
“Vì sao, vì sao, cho đến giờ này cậu cũng không hiểu......”
Thăng Kì đứt quãng nói, giọng khàn khàn.
Hiểu?
Cậu hy vọng mình hiểu gì đây......
Có lẽ từ thật lâu trước đây, mình đã hiểu.....