Bí Mật Không Thể Kết Hôn

Chương 15

Chương 15
“Con à, cuối cùng con cũng tỉnh rồi!”

Mở mắt ra, nàng nhìn thấy gương mặt của ba mẹ mình.

Trên mặt họ phủ kín lo âu cùng bi thương, tuy cả hai đều ráng nở ra một nụ cười an ủi, nhưng cũng chỉ có khóe miệng nhếch lên thật mất tự nhiên.

Nàng vẫn luôn chờ đợi một ngày như vậy.

Nhìn thấy khuôn mặt quan tâm của ba mẹ, nhìn thấy họ bên cạnh nhau.

Mà giờ khắc này, nàng lại không hề muốn xem cảnh tượng ấy.

Muộn rồi.

Bởi tất cả cũng đã muộn rồi.

Không còn kịp nữa.

“Không sao đâu, con à, con sẽ khỏi nhanh thôi!”

“Hừ, hai người nghĩ tôi là đứa con nít không hiểu chuyện sao?!”

Thăng Kì vô lí bỗng trở nên thật cáu gắt, tức giận, phiền muộn.

“Căn bệnh này, tôi đã sớm biết! Hai người không cần gạt tôi! Tôi đâu còn là con ngốc lúc trước nữa!”

“Vậy sao con không chịu nói cho ba mẹ?! Chuyện nghiêm trọng như vậy sao con không lại nói hả?!”

“Nói cho hai người? Mắc mớ gì tôi phải nói cho hai người? Có ích lợi gì đâu?”

“Chúng ta là ba mẹ của con mà!”

“Thật vậy sao? Hai người đã bao giờ thật sự quan tâm tôi chưa?! Có không?! Hai người thử để tay lên ngực tự hỏi đi! Trong lòng hai người trước giờ vốn chỉ có bản thân và công việc mà thôi. Ba mẹ? Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của hai từ này...”

“Nhưng ba và mẹ con…”

“Im đi! Cả hai im đi! Các người không có quyền! Nghe tôi nói cho xong này. Vốn tôi nghĩ nó cũng không quan trọng, hai người kiếm tiền là để nuôi tôi, đúng thế, đúng thế, nhưng mà, nhưng mà vì sao hai người lại li hôn?! Các người đã nghĩ qua cảm giác của tôi chưa?! Hai người cãi vã mỗi ngày, gây gổ mỗi ngày, lại cho là tôi không biết gì sao, cho là tôi dễ chịu sao?! Hai người có biết là tôi vẫn luôn khát khao có một ngày ba người chúng ta sum vầy, hai người chân chính quan tâm tôi dù chỉ một lần. Mà đây là đáp án? Để tôi nằm trên giường bệnh gần chết mới nghĩ đến bản thân còn có một đứa con?! Nực cười! Tôi không cần các người, thật đấy, tôi đã quen sống mà không có hai người rồi. Cho nên, bây giờ, mời, hai người đi đi, để tôi yên tĩnh có được hay không? Ba, mẹ?”

“Được rồi, ba mẹ ở ngay ngoài cửa, có việc gì thì con gọi, nhé.”

Thăng Kì quay đầu qua chỗ khác, không thèm nhìn họ dù chỉ một cái.

Nàng cũng không biết bản thân đang làm trò gì, sau khi gào lên tất cả trách mắng, bất bình mấy năm qua, nàng vẫn không thấy thoải mái hay nhẹ nhõm. Vẫn như có một hòn đá mắc ngang nơi l*иg ngực, ép trái tim nàng đến nặng nề đau đớn.

Thật ra Thăng Kì vẫn hiểu cho ba mẹ, nhưng lại cố tình không muốn thông cảm bọn họ.

Ba mẹ không hề sai, chẳng qua là nàng đang tìm một cái cớ để trốn tránh, để đổ hết tội lỗi lên đầu bọn họ.

Nhưng sao mình có thể đối mặt với họ nữa đây...

Bản thân cũng sắp chết, nhưng lại không có gì để lại cho họ…

Chỉ biết dùng lưỡi dao vô hình cứa vào trái tim họ, để lại từng vết thương sâu hoắm…

Đâu làm được gì khác….

Quả nhiên, loại người như mình thì chết đi cho xong.

Nàng lại thấy vị mặn của nước mắt nơi đầu lưỡi…nếu chất lỏng kì lạ này có thể làm mất trí nhớ hay xóa đi cảm tình của con người thì tốt biết bao nhiêu….

......

“Cuối cùng em vẫn nói cho người khác.”

“Chị à, em đâu thể nào giấu đi chuyện này. Em thật sự không làm được. Nhưng em chỉ liên lạc với ba mẹ chị, còn những người khác em vẫn không nói...”

“Tân Nhi?”

“Không có.”

“Dù thế nào đi nữa, cám ơn em.”

“Chị, chị thật sự mắc…bệnh nan y sao...”

“Ừ...”

“Thật sự, thật sự không có cách chữa trị sao...?”

“À, ha ha, trị không được. Chị đây, cũng chỉ còn vài ngày.”

“Chị…”

Mẫn Nhi lập tức  nhào vào lòng Thăng Kì, ôm chầm lấy nàng, khóc rống lên.

Thăng Kì âu yếm xoa đầu nhóc, vươn hai cánh tay gầy như da bọc xương choàng qua người nhóc, như muốn bảo vệ thiên thần yếu ớt trước mắt...

“Chị à, em, em thật sự, thật sự không muốn chị chết, chị, chị nói thử tại sao người tốt như chị lại gặp phải chuyện này chứ…nếu có kỳ tích, có kỳ tích xuất hiện, đúng rồi, kỳ tích, nó sẽ xuất hiện!”

“Đừng khóc, Mẫn Nhi, kỳ tích nhất định sẽ xuất hiện! Chị hứa đấy!”

Thật ra nàng vẫn biết, trên thế gian này không có thứ gọi là kỳ tích.

Đều là dối trá mà thôi.

“Thật thế chứ?”

“Lần này là thật, chị không có gạt em, chị cảm giác được nó sẽ xuất hiện! Không tin hả, qua đây nào, ngoéo tay đi!”

Ngân nga một bài đồng dao thật cũ…

Hai ngón út ngoéo thật chặt, cong lên như một nụ cười, cười thật ngọt hoặc thật đắng, hy vọng hoặc là tuyệt vọng…chẳng qua chỉ là chứng kiến thêm một lời nói dối…

Thăng Kì chợt nhận ra, ở trước mặt Mẫn Nhi, nàng luôn luôn là một tay lừa đảo vụng về...

“ Mẫn Nhi, không được bỏ cuộc nha, em phải tin chắc rằng chị nhất định sẽ khỏi bệnh. Nha?”

“ Dạ, em tin!”

“ Được rồi, nhóc con ngoan ngoãn đáng yêu của chị, mau lau nước mắt đi, chị không thích khóc nhè đâu, chị nếu không thích, tâm trạng cũng sẽ không tốt, có thể kỳ tích sẽ mất đi luôn! Hì hì.”

Thăng Kì mỉm cười tinh nghịch.

Mẫn Nhi gật đầu thật chắc chắn: “Em sẽ không bao giờ khóc!”

“Mau về nhà đi, ba mẹ em sẽ lo lắng đấy.”

“Vậy em đi nhé, chị phải chăm sóc bản thân cho thật tốt! Em sẽ mau đến thăm chị thôi!”

“Không sao cả, thế thì rắc rối lắm, em còn phải đi học mà. Gọi điện là chị vui rồi.”

“ Được rồi, nhưng nếu rảnh em nhất định sẽ đến thăm chị!”

“ Ừ.”

“ Tạm biệt.”

“ À, đúng rồi, Mẫn Nhi, chuyện của chúng ta em phải giữ bí mật, nhé!”

“ Dạ, em sẽ không bao giờ nói cho ai đâu.”

“ Chuyện chị nhờ vả, em nhất định phải làm được! Vì chị, có được không?”

“ Dạ!”

“ Chị tin em, cám ơn!”

“Bác sĩ, tôi quyết định tiếp tục điều trị.”

“Chẳng phải cô đã bỏ cuộc…”

“Tôi đổi ý.”

“Oh, được rồi. Nhưng cô phải hiểu, cho dù có tiếp tục điều trị, tỉ lệ khỏi bệnh cũng rất thấp, quá lắm chỉ có thể cho cô sống thêm vài ngày thôi, bởi vì bệnh của cô đã tiến vào giai đoạn cuối. Còn nữa, quá trình này sẽ vô cùng đau đớn. Cô chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn. Cho dù thêm một ngày cũng tốt.”

“Tôi rất tò mò về lí do làm cô đổi ý, hơn nữa thái độ còn vững vàng như vậy.”

“Tôi cũng không biết nữa. Có thể là, ừm, nợ người ta quá nhiều, muốn trả lại cho họ chút gì đó...”

“Cô có chờ đợi gì không?”

“Một kỳ tích.”

“Cô có biết trên thế gian này kỳ tích không hề tồn tại không? Nói cách khác, những kỳ tích đó đều là sự cố gắng của con người mà thôi. Không chừng, cô cũng sẽ có một kỳ tích...”

“Ừm... Ý ông là muốn tôi cố gắng sống sót, không được bỏ cuộc sao?”

“Có lẽ…”

“Oh, mấy câu này tôi mới nói với người khác đấy…không được bỏ cuộc…ha hả…”

Mẫn Nhi, để chị tặng em chút hạnh phúc muộn màng lúc cuối đời đi…

“Bác sĩ, tôi nhờ ông một việc nhé? Sau này nếu có một cô bé tên Trầm Mẫn Nhi đến đây, cho dù bệnh tình của tôi có như thế nào, xin ông cứ nói cho em ấy là tôi đang dần dần hồi phục, đấy đúng là kỳ tích, được chứ?”

“Điều này thực sự không sao chứ? Lừa dối người khác như vậy? Thăng Kì, cô phải biết cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, một khi sự thật được phơi bày, kết cục sẽ càng tồi tệ.”

“Sao tôi lại không biết điều đó chứ? À à…tôi còn có thể…ừm…”

“Tuy tôi không phải là bác sĩ tâm lí, nhưng nói thật, qua cái tôi quan sát được mấy ngày nay, tôi cảm thấy cô tự gây sức ép cho bản thân quá, ôm hết tất cả gánh nặng và trách nhiệm vào người, cô luôn cố ý dựa vào những thứ như nói dối để che giấu sự thật và tình cảm. Thật là, cô nên phơi bày mặt chân thật nhất của mình cho người nhà và bạn bè, chứ không phải là tự giải quyết. Tôi nghĩ họ cũng muốn nhìn cô như vậy. Nếu không cuộc sống sẽ rất mệt mỏi . Cô phải học cách đối tốt với bản thân một chút. Ừm, tôi không phải là bác sĩ tâm lí, cô có thể không nghe. Tôi chỉ là cho cô một lời khuyên mà thôi.”

“Tôi thật sự nên như vậy sao?”

“Có lẽ là thế.”

“Bác sĩ mấy người luôn là như thế này, không thích nói cho dứt khoát, cứ phải đệm thêm “có lẽ” vào trước câu. Thật đấy, tôi mong ông nghiêm túc trả lời tôi, cuối cùng là nên hay không nên?”

“Nên.”

“Dù cho kết quả có như thế nào?”

“Tôi tin tưởng kết quả vẫn sẽ tốt hơn việc cô cứ dối gạt mọi người mãi.”

“Có thể ông nói đúng, nhưng cũng có thể sai…”

“Có lẽ thế.”

“Lại nữa, bệnh cũ tái phát.”

“Oh.”

“Cám ơn ông, bác sĩ. Nói chuyện với ông, tôi hiểu ra không ít thứ…thật sự…”

“Có lẽ tôi phải chuyển qua làm bác sĩ tâm lí rồi.”

“Bỏ chữ “có lẽ” kia đi, tôi nói…ông đúng là….”

......

Bác sĩ à, tôi cảm thấy…lúc này nên nghe theo lời ông...