Chương 14
“Chẳng lẽ chị yêu một người cũng là sai lầm sao?”Thăng Kì vừa định nói ra: “Em còn nhỏ, sau này sẽ hiểu”, chợt nhớ đến ngày trước, khi ba mẹ sắp li hôn, dù không nói, nhưng nàng rất ghét hành động và thái độ kì lạ của mẹ mình. Vậy mà bà lại nói: “Con còn nhỏ, sau này sẽ hiểu”. Nàng hận câu nói ấy, vì sao người lớn luôn coi trẻ con là đồ ngốc? Thật ra cái gì mình cũng biết, chẳng qua là không nói ra mà thôi.
Nàng vội nuốt lại câu nói ấy.
Nàng hiểu rằng đây là lúc ngả bài, nói hết cho Mẫn Nhi điều nhóc hẳn đã biết cùng những điều nhóc muốn biết.
Như thế mới là sự tôn trọng với một đứa trẻ.
Thăng Kì cố sức đẩy Mẫn Nhi ra, hai tay nắm lấy bờ vai Mẫn Nhi, đôi mắt khóa chặt lấy đôi mắt nhóc.
Nàng gom hết can đảm, nói to: “Mẫn Nhi, em có biết rằng, tình yêu của chị dành cho cô ấy là không được chấp nhận không! Tình yêu của chị là quái dị! Là bệnh hoạn! Là thứ làm người ta kinh tởm và chán ghét! Mẫn Nhi, chị...chị...là người đồng tính!!!”
Sau đó Thăng Kì như cạn kiệt sức lực, mệt lả đi, yếu ớt gục đầu xuống.
Nàng chưa từng nghĩ bản thân sẽ dám nói ra câu này trước mặt người khác.
Chưa từng nghĩ.
Cứ nghĩ những lời ấy sẽ cùng mình chết đi.
Nhưng mà, Mẫn Nhi đã làm nàng thay đổi rất nhiều...
Nước mắt như kim cương, từng giọt từng giọt trong suốt rơi xuống nền đá...
Thăng Kì không dám ngẩng đầu lên, nàng sợ, sợ nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc, khϊếp sợ và ghê tởm của Mẫn Nhi, như nàng đã từng nghĩ đến, là ánh mắt khinh miệt và chán ghét. Mẫn Nhi sẽ muốn rời xa nàng, thoát khỏi nàng...
Nàng là người như thế...
Loại tình yêu này...
Sẽ không được ai chấp nhận.
Thế nhưng, nàng vẫn không tự chủ được mà nắm lấy bờ vai nhóc thật chặt.
Nàng muốn dùng phần tóc mái dài trước trán để ngăn cách sự chán ghét của người khác đối với nàng, dành cho bản thân một không gian riêng tư, có thể tự do suy nghĩ... Chỉ có trong không gian ấy, nàng mới được chấp nhận... Rời khỏi nó, nàng chỉ còn lại những ánh mắt ghẻ lạnh nhìn mình...
Im lặng, đối với Thăng Kì lúc này, là vô cùng đáng sợ.
“Mẫn Nhi, quả nhiên... em vẫn chán ghét chị...thôi...em đi đi...”
Nàng từ từ buông thõng hai tay.
Kết quả, dù thế nào, cũng sẽ giống nhau thôi...
Dường như có gì đó trên má...
Ấm áp quá...
Là một bàn tay.
Bàn tay của Mẫn Nhi.
Thăng Kì ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn vào khuôn mặt đối diện, như là khuôn mặt thiên thần ướt đẫm đang nở nụ cười thật ngây thơ.
Giọng nói trong sáng non nớt vang lên: “Chị, em chỉ biết chị một lòng yêu chị Tân Nhi, những thứ lung tung khác...để ý làm gì!”
Thăng Kì ngơ ngác nhìn chăm chú vào cặp mắt trong suốt của Mẫn Nhi...
Không biết bao lâu, nàng cũng cười, hiểu ra mà mỉm cười: “Chị đúng là ngốc mà. Đúng thế! Để ý làm gì chứ....”
“Mẫn Nhi, cám ơn...”
“Ah!”
Mẫn Nhi bỗng hét lên...
Làm đọng lại nụ cười thật khó để tiêu tan.
“Chị! Trên người chị là gì vậy? Có phải là má...”
Bây giờ Thăng Kì mới nhớ ra, khi nãy nàng nôn mửa làm dây máu lên người.
Sao quên được việc này chứ?
Bây giờ, mình, mình biết giải thích thế nào?!
“Àh, cái này á, đâu có gì đâu, hồi nãy khi chị ăn cơm, lỡ tay đổ xíu nước sốt lên người thôi!”
Thăng Kì giả bộ thật trung thực và đáng yêu, gạt Mẫn Nhi như đang dỗ dành một đứa trẻ.
“Thật...thật không thế?”
“Đương nhiên rồi! Em dám trù ẻo chị nữa hả! Còn nói là máu! Chẳng lẽ em hi vọng chị có chuyện gì? Đúng là không ngoan chút nào cả...”
Thăng Kì dí dí ngón tay vào trán Mẫn Nhi, nhóc thì xấu hổ mỉm cười.
Thăng Kì lén lút thở phào.
May thật.
Một hồi sợ bóng sợ gió.
“Được rồi, giờ cũng không còn sớm nữa, Mẫn Nhi cũng phải về nhà nhỉ? Em giấu ba mẹ chạy đến đây phải không?”
“Dạ, bây giờ họ...ừm...có chút thành kiến với chị...không cho em tới...”
“Không sao, chuyện này bình thường mà. Nhưng mà chuyện hôm nay em không được nói với bất kì ai, biết không?”
“Chị Tân Nhi thì s...”
Sắc mặt Thăng Kì bỗng thật nghiêm túc: “Nhất là không thể nói với cô ấy!”
“Nếu thế chị Tân Nhi sẽ hiểu lầm chị cả đời mất!”
“Em nghĩ thử đi, thứ nhất, Tân Nhi sẽ tin vào lời nói từ một phía của chị sao? Chắc chắn là không, cô ấy tin tưởng chồng mình hơn. Thứ hai, bây giờ bất luận là tinh thần hay thể xác cô ấy đều rất yếu ớt, không thể nhắc lại chuyện này với cô ấy được, sẽ làm cô ấy kích động. Thứ ba, cùng là quan trọng nhất, Mẫn Nhi, có thể em cảm thấy “đồng tính” không là gì, nhưng mà người lớn bọn họ không giống em. Họ sẽ rất khó chịu, sẽ phản đối. Nếu họ mà biết, chắc chắn sẽ chán ghét chị hơn cả bây giờ, em có hiểu không?”
“Dạ...dạ...em hiểu rồi...”
“Mẫn Nhi, rất xin lỗi, nói nhiều với em như vậy, còn bắt em trải qua nhiều thứ... Xin lỗi em...”
“Đừng như vậy, chị, em chỉ nghĩ là sẽ rất không công bằng nếu cứ để mặc anh Lăng Mặc dối trá chị Tân Nhi, để chị bị người ta hiểu lầm.”
“Không sao cả, chỉ cần còn em tin tưởng chị là đủ rồi...”
“Đủ? Thật sự đủ sao?”
“Đối với chị, thế là đủ rồi.”
Thăng Kì lại ôm lấy Mẫn Nhi.
Cuộc đời ngắn ngủi sót lại này, nàng chỉ cần một người là đủ...
“Gặp em sau, có cơ hội thì liên lạc với chị nhé.”
“Dạ, chị Thăng Kì, chị phải biết tự lo cho bản thân, em hứa sẽ không nói chuyện này ra đâu.”
“Ngoan lắm...”
Thăng Kì nhịn không được mà đặt một nụ hôn lên trán nhóc.
Vì sao lúc này trái tim lại chua xót đến nỗi không thể cất lời...
Chính vì hẹn gặp lại, thực chất lại là vĩnh biệt...
Mẫn Nhi xoay người mở cửa, rời đi.
Vĩnh biệt...
Mẫn Nhi...
Vĩnh biệt nhé...
Tân Nhi...
Thật ra nàng muốn Mẫn Nhi nói hết tất cả cho cô ấy.
Thật ra nàng muốn thế...
Nhưng mà, không được nói...
Thật sự...không thể nói...
Đến lúc này, Thăng Kì mới phát hiện nàng vẫn đang ngồi xổm...
Đứng lên đã.
Phải tạm biệt Mẫn Nhi cho đàng hoàng.
Vì, đây có thể là lần cuối cùng...
Cuộc đời...bất đắc dĩ như vậy đấy...
Như lời trong cuốn “Dõi theo” *, cái gọi là duyên phận, bất quá chỉ là nàng đứng một phía con đường, nhìn theo bóng lưng người ấy dần dần khuất xa về phía cuối con đường bên kia. Mà chính hình bóng ấy, người lại dùng để nhắn lại cho nàng: không cần đuổi theo...
À không, hẳn là, đừng đuổi theo...
......
Vì thế Thăng Kì đứng dậy.
Không biết có phải là do ngồi quá lâu, hay lãng quên nhất thời, hay cái gì khác...
Dạ dày chợt đau đớn dữ dội, như bị ai đó kích nổ một trái bom trong bụng vậy...
Nàng không thể chống chọi với nó, ngã mạnh xuống đất, lấy tay ôm bụng.
“Phụt”, lại nôn ra máu, nhuộm đỏ cả sàn nhà.
Mẫn Nhi đã khuất bóng ở góc quanh.
Tốt, tốt, vạn lần cầu xin em, đừng trở lại!
Nàng giãy dụa gồng đứng dậy, yếu ớt muốn vươn tay bắt lấy nắm cửa.
Xa quá, xa quá, xa đến tuyệt vọng.
Một chút nữa...
Một chút...
Nhưng mà nàng chỉ có thể ngã lại xuống đất, cuộn mình lại.
Bụng như bị xé rách, rát bỏng.
Tầm mắt càng lúc càng mờ.
Không thể như thế!
“Chị ơi, trời đang mưa, cho em mượn cây dù nhé?”
Sao lại như vậy?!
Đừng! Đừng...
Bóng dáng Mẫn Nhi lại xuất hiện ở ngã rẽ.
Một giây trước, nhóc không ngờ một giây sau nhóc sẽ phải nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Nhóc sợ đến ngây người.
Rồi hét thảm: “Chị!!! Chị làm sao vậy?!! Chị ơi!!!”
Cuối cùng cũng giấu không được...
Mẫn Nhi hối hả nhào đến bên cạnh Thăng Kì sắp bất tỉnh, quỳ gối trong vũng máu, gào khóc.
Máu đã dây vào thiên thần sạch sẽ nhất rồi...
Thiên thần sẽ dùng những giọt nước mắt tinh khiết nhất để rửa sạch tội lỗi của máu chứ...?
“Mẫn Nhi, hứa...hứa với chị... không được nói cho ai bệnh của chị... cầu xin em... không được nói cho ai...tuyệt đối...không được nói cho... Tân...”
Thăng Kì ngất đi.
......
Cuối cùng cũng giấu không được...
Mình quá vô dụng...
Chỉ biết mù quáng đem lại nỗi đau cho người khác...
--------------------------
~ Chú thích ~
*Dõi theo (目送): một tác phẩm văn học về tình thân rất sâu sắc, tổng cộng gồm 74 chương của tác giả Long Ứng Thai. Từ sự qua đời của cha, sự già đi của mẹ, sự ra đi của con trai, mối lo canh cánh về bằng hữu và sự chắp tay giúp đỡ khi khó khăn của huynh đệ, viết ra những thất bại, yếu ớt, mất mát và buông tay, viết ra cảm giác buồn bã và trống rỗng triền miên. Lời tác giả đã nói: “ Tôi từ từ, từ từ nhận ra rằng, cái gọi là cái gọi là duyên phận, bất quá chỉ mang ý nghĩa: bạn đứng một phía con đường, nhìn theo bóng lưng người ấy dần dần khuất xa về phía cuối con đường bên kia. Mà chính hình bóng ấy, người lại dùng để nhắn lại cho bạn rằng: không cần đuổi theo... ”