Chương 19
Cuộc đời này, mình phải xin lỗi rất nhiều người .Liệu có phải quá yếu ớt nếu mình nói sẽ đem chính mạng sống này ra bù đắp?
Còn nếu nói kiếp sau sẽ trả, phải chăng là quá vô trách nhiệm?
......
Nhất định mình phải điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, đây đâu phải là lúc để thương tâm.
Phải giúp Thăng Kì vui vẻ nốt những ngày cuối cùng này chứ.
Đừng khóc, cười đi, cười tươi lên.
Đúng, tốt lắm, phải như thế.
Tân Nhi vừa lòng nhìn mình trong gương.
Trên mặt là nụ cười xán lạn.
Kiên trì nào.
Nhưng mình vẫn sợ, sợ khi nhìn thấy Thăng Kì nước mắt sẽ không nghe lời mà trào ra.
“Thăng Kì, mình đến thăm cậu ! Sao rồi, có phải rất nhớ mình hay không ? ! Đã mười mấy tiếng không gặp nhau rồi còn gì.”
Tân Nhi dùng ngữ điệu thật vui vẻ vừa nói vừa đi vào phòng bệnh.
Lại phát hiện Thăng Kì trên giường bệnh vội vàng lau khóe mắt.
“Thăng Kì, cậu làm sao vậy ? Khóc sao......”
“Không...... Không phải. Hình như có gì bay vào mắt .”
Tân Nhi nhanh chóng đến bên cạnh giường.
“Thăng Kì, đừng gạt mình, cậu khóc phải không.”
“Không phải mà, mình đang rất vui, Tân Nhi ngày nào cũng đến thăm mình, thật sự rất vui. Cho dù có khóc thì cũng là do quá hạnh phúc mà thôi.”
Nàng cười gượng gạo, mím môi, dùng đôi mắt thâm thúy khó hiểu kia nhìn thẳng Tân Nhi, như chứng minh bản thân nói thật.
“Nói đi, sao mình lại không hiểu cậu được...... Là chuyện gì......”
Thăng Kì nghiêng mặt, lắc đầu.
“Chuyện đã đến nước này, Thăng Kì, sao cậu cứ cố ý giấu mọi chuyện trong lòng, ngay cả với mình cũng như thế sao......”
Thăng Kì im lặng nhìn đi chỗ khác, nét mỏi mệt phủ kín cả khuôn mặt.
Tân Nhi thở dài một hơi, cũng chỉ có thể chấp nhận sự im lặng của Thăng Kì.
Đáng ghét, mình rất ghét cảm giác này.
Chán ghét sự im lặng này.
Mình từng mắng cậu quá dông dài, Thăng Kì, cậu cứ như có quá nhiều chuyện, nói mãi không hết. Nhưng vì sao hiện tại khi chúng ta bên nhau, cậu lại không nói một lời, không phải, là cậu không muốn nói.
Mình muốn nghe cậu nói, như nghe một bà lão cằn nhằn liên miên không biết mệt, được không, bởi vì không lâu nữa, có thể, có thể ngay cả được nghe giọng nói của cậu, cũng biến thành hy vọng xa vời.
Đột nhiên, Tân Nhi đứng lên, hai tay áp lên khuôn mặt Thăng Kì, quay mặt nàng về đối diện cô.
Thăng Kì kinh ngạc nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tân Nhi, chỉ biết đứt quãng nói mấy chữ: “Tân, Tân Nhi, sao, làm sao vậy......”
“Mình nói, Thăng Kì à, cậu thực sự yêu mình sao......”
Thăng Kì chưa kịp phản ứng, ngây ngốc nhìn chằm chằm cô rất lâu.
Bỗng nhiên, nàng như hoàn toàn tỉnh ngộ mà ha hả cười, nụ cười đó trong trẻo giống hệt ánh mắt nàng.
“Tân Nhi, vô dụng thôi, cậu cho rằng nói thế là có thể khích mình nói chuyện sao?”
Cậu nếu hiểu mình như thế, thì sao có thể không hiểu tâm trạng của mình lúc này chứ.
Đôi mắt của Tân Nhi lóe lên đầy nét bất đắc dĩ và thương cảm, cô cúi người, ôm lấy Thăng Kì, chôn sâu đầu vào gối , miệng kề sát bên tai Thăng Kì.
“Thăng Kì, mình hy vọng, cậu đừng ngăn cách mình ở bên ngoài nữa...... Có được hay không...... Bởi vì mình, mình thật sự rất quan tâm, rất quan tâm đến cậu......”
Im lặng rất lâu.
Bên tai cảm nhận được hơi thở ấm áp của Thăng Kì.
“Cả đời tớ chưa thấy ai ngốc như cậu ......”
“Sao cũng được......”
Tân Nhi ôm Thăng Kì chặt hơn.
Thăng Kì cũng ôm Tân Nhi chặt hơn.
“Thật ra, mình chỉ đang nghĩ, nghĩ xem...... Nếu mình cứ chết như vậy, có phải là quá vô trách nhiệm hay không ......”
“Đời này, mình phải xin lỗi rất nhiều người. Với ba mẹ, ngoại trừ một tờ giấy chứng tử, thì mình chẳng để lại cho họ được điều gì...... Với Mẫn Nhi...... Chắc đã để lại cho nó bóng ma...... À, với Tôn Tử Hàn nữa, nếu anh ấy không yêu mình thì có phải sẽ hạnh phúc hơn không? Còn với Lăng Mặc, mình hận anh ta đến thế chỉ vì anh ta và cậu yêu nhau ...... Tân Nhi, còn có cậu nữa...... Rõ ràng luôn mồm nói bản thân phải bảo vệ cậu, muốn làm cậu vui, nhưng mình đã làm được gì nào ? !...... Mình có yêu cậu thật hay không...... Có lẽ Lăng Mặc nói đúng, mình chỉ đang hại cậu mà thôi...... Mình chỉ biết mang đến đớn đau, chỉ có thế, thứ không còn có thể bù đắp được...... Mình sắp chết rồi ...... có phải, có phải là...... quá dễ dàng hay không ......”
“Đừng nói nữa...... Thăng Kì, đừng nói nữa.”
Tân Nhi biết cho dù cô không nói những lời này, Thăng Kì cũng sẽ không nói tiếp .
Cô nhận ra Thăng Kì đang run rẩy kịch liệt trong sợ hãi, lần đầu tiên cảm nhận được Thăng Kì bất lực và yếu ớt.
Cũng lần đầu tiên phát hiện, thế giới của Thăng Kì đen tối đến mức tuyệt vọng .
Ánh sáng của nàng, đều là giả dối.
Là thứ giả dối mà nàng buộc bản thân phải thể hiện ra, vì mình.
Vì sao đến bây giờ mình mới biết, kẻ mang đến đau khổ cho người khác thật ra chính là mình.
Mình nên nói gì đây...... nên làm gì đây......
Trước giờ đều là Thăng Kì không ngừng an ủi mình, mình lại còn tức giận mà phàn nàn nàng không biết an ủi người khác, không có một chút tác dụng, nhưng phản ứng duy nhất của nàng luôn luôn là khuôn mặt tràn đầy ý cười, còn mình thì lơ đãng quên đi phiền não rất nhanh.
Hiện tại đến lượt mình , lại bắt đầu hoảng sợ .
Vì sao lúc trước, mình lại nói ra những lời đó để châm chọc nàng.
Nàng thật sự, toàn tâm toàn ý quan tâm đến mình mà.
Bây giờ mình phải nói gì, làm gì đây chứ !
“Thăng Kì, tin mình đi ! Thật sự không hề có chuyện đó ! Không có đâu!”
“Thật sao......”
Mình biết cậu đang nói dối, nhưng mình vẫn nguyện ý tin tưởng như trước kia vẫn thế.
Chắc hẳn mình đang tìm kiếm một chỗ dựa đáng thương, dùng lời nói dối của cậu để trốn tránh sự phán xét của cả thế giới.
Tân Nhi áp mặt mình vào mặt Thăng Kì.
Hy vọng có thể mang đến cho nàng chút sức mạnh và lòng tin.
Và cả tình yêu đã muộn màng kia nữa.
“Thăng Kì...... Cậu vĩnh viễn sẽ không biết, vì sự tồn tại của cậu, mà chúng ta đã hạnh phúc đến thế nào. Mỗi ngày ở bên cạnh cậu, hai đứa đều rất vui vẻ, vô cùng vui vẻ. Điều cậu mang đến thế giới này, là ánh mặt trời...... Là tia nắng đẹp đẽ nhất......”
Mình lại khóc rồi.
Đã nói là đừng khóc .
Nhưng vẫn không kiềm được.
“...... Cám ơn cậu, Tân Nhi.”
“Đừng khách sáo vậy chứ...... cũng không cần cảm ơn......”
“À...... Được...... Không cảm ơn, được chưa......”
“Ừ......”
Thật ra, cảm thấy cậu khách sáo chỉ là một phần rất nhỏ.
Lí do chân chính là, mình nợ cậu rất nhiều lời cảm ơn .
......
Thăng Kì đang ngủ.
Tân Nhi ngồi bên giường, bàn tay lướt qua mái tóc Thăng Kì như đang chải tóc cho nàng, rất nhẹ nhàng, sợ sẽ đánh thức người có khuôn mặt không chút hồng hào đó.
Bỗng nhiên bàn tay không kiềm được mà run rẩy, cô lập tức rút về.
Tiếp sau, toàn thân cô cũng bắt đầu run rẩy.
Cô tự ôm lấy mình, cúi thấp đầu xuống, muốn cuộn mình lại một chỗ, rồi thấp giọng nức nở.
Thăng Kì, cậu cũng phải, học được, cách tự suy nghĩ cho bản thân chứ......
Sao cậu không ích kí chút nào hết vậy......
Sao cậu có thể nghĩ, rằng mạng sống của mình không sánh bằng nỗi khổ của người khác chứ......
Trong lòng cậu, mạng sống, rốt cuộc có đáng giá hay không hả......
Nếu lúc trước mình biết quý trọng cậu thì đã tốt......
Nếu cậu không gặp mình, thì chắc sẽ, sẽ hạnh phúc hơn bây giờ nhiều lắm......
Nếu, nếu cậu không chết ......
Mình sẽ mãi bên cạnh cậu......
Nước mắt như ngọc trai rơi xuống đất.
Đau, đau quá.