Yêu Sai Nhưng Cưới Đúng Người

Chương 9

Chương 9: Lật
Tất cả cả kinh không biết người này từ đâu xuất hiện tại sao bọn họ không hay biết, mà người này lại có mái tóc ngắn, một vết sẹo dài ngang mặt, không làm xấu càng không che đi được anh khí của người này, đẹp không cưỡng lại phải kể cả nam nhân cũng phải nhìn, giọng nói không phân biệt được nam hay nữ

Cự Thiên Phong nhìn nhìn người kia, hắn mới nói, "Ngươi là ai?"

"Lam Kim Phúc"

Cự Thiên Phong không nghĩ mình gặp người này sớm như vậy, "Ngươi đến đây làm gì?"

Kim Phúc mặc kệ người kia, tiếp túc ngồi chồm hổm nhìn đến kẻ đang vô hồn kia, "Nguyệt Nguyệt có nghe thấy ta không?"

Như Nguyệt nghe đến chữ 'Nguyệt Nguyệt' mà ngày xưa mẫu hậu hay gọi nàng, nàng nhìn đến người kia, may mắn lúc này nàng nhận ra là người đã cứu mình, người chịu một vết thương vì mình, người mà nàng đã nghĩ đã chết trong đêm hỏa hoạn, "Kim Phúc"

Kim Phúc gật đầu, "Tại sao lại khóc?", tay cô cởi trói cho nàng, cả người nàng nhào đến, cô ôm lấy nàng, "Yên tâm có ta ở đây"

"Người mà ta thương yêu nhất lại chính là kẻ đã hại chết mẫu hậu, cũng là kẻ hạ độc phụ hoàng, cũng đã kẻ chỉ muốn quyền lực, chỉ muốn danh vọng, không yêu thương gì ta hết, Kim Phúc bản thân ta thật là bất hiếu, bất nghĩa", Như Nguyệt dừng một chút, nói tiếp, "Ta nên làm sao?"

"Được rồi, ngủ đi, ngày mai mọi chuyện sẽ bình thường thôi, coi như lần này ta đáp ứng với thân phận phò mã, nghỉ ngơi đi", Kim Phúc che đi đôi mắt đau thương kia, ôm lấy nàng ngồi trên ghế, vỗ về nàng, đến khi người kia an thần ngủ trong lòng cô giữa chốn loạn lạc này

Cự Thiên Phong cũng có chút tình cảm với nàng thấy người kia nhẹ nhàng như xem nhẹ mình lại đưa nàng vào giấc ngủ bình an, hắn ghen, hắn tức giận, hắn muốn cướp lấy nàng, "Lam Kim Phúc, ngươi muốn cứu tất cả sao!"

"Không rõ nữa, nhưng bản thân ta không muốn thấy đôi mắt ấy mà thôi, ngươi muốn gì vậy Cự Thiên Phong?"

"Ngươi và ta đều là nam nhân, ta sinh ra đã có đủ thế nhưng ta lại không có thiên hạ, ta muốn làm vua muốn được nghe muôn dân ca tụng tên ta"

"Nếu như muốn thì làm đi, ta không cản"

Thiên Phong ngạc nhiên chưa từng ai ủng hộ hay đồng ý điều này, người đầu tiên chính là người trước mặt, "Vậy còn ngươi thì sao?"

"Ta muốn hai chữ bình an, có thể hôm nay ta lại muốn mang cho người này hai chữ bình yên trong cuộc sống, quá khứ ta đã làm vài chuyện điên rồ nên có lẽ hiện tại ta chỉ mình những người xung quang ta không lặp lại quá khứ đó, sống thật hạnh phúc, Thiên Phong ngươi có yêu nàng không?", Kim Phúc nhìn thẳng vào người trước mắt người kia

"Ta ... Ta ... Ta công nhận ta có tình cảm với nàng, nhưng có lẽ thời gian sống với ngươi nàng đã san sẻ trọn tình cảm trước đây với ta cho ngươi, nếu như lúc trước ta nói gì nàng sẽ tuyệt đối nghe lời nhưng lần này nàng lại bỏ ta đến gặp phụ hoàng, xem ra lần đi này ta tưởng chừng có được tất cả kể cả nàng nhưng bây giờ có lẽ nàng rất hận ta, sẽ nhớ đến ta", Thiên Phong nói trong sự đau khổ khôn lường

"Không, người này quá lương thiện nói đúng hơn để hận ngươi, ta nghĩ không thể nhưng cứu ngươi chắc sẽ tìm mọi cách, Nguyệt Nguyệt được bảo vệ quá mức nên dễ say mê người khác dễ bị dụ dỗ, ta không thích một Như Nguyệt công chúa, ta thích chính là một Nguyệt Nguyệt tuổi ăn tuổi lớn, có lẽ khi sống với ta nơi đó nàng đã nhận thức được chữ nghĩa chữ hiếu và khi gặp lại ngươi ấy là chữ tình, Thiên Phong vì hư vô mà chính ngươi đã đẩy một Nguyệt Nguyệt vô tư thành một Như Nguyệt vô trách nhiệm, thành một nhi nữ bất hiếu, điều khiến ta có mặt ở đây là ngươi làm nàng khóc, khiến nàng rơi vào thảm cảnh", Kim Phúc dừng một chút hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục nói, kèm theo một áp lực kinh người, "Ta hỏi ngươi, Cự Thiên Phong ngươi chọn nàng hay chọn thiên hạ"

Chưa kịp có câu trả lời thì một bóng đen với cái áo choàng đen bao phủ lấy Cự Thiên Phong, giữa ngọn đuốc sáng rực đôi mắt yêu mỵ câu dẫn nam nhân, có lẽ người mà điềm báo nhắc đền, bí danh 'hồ ly' cũng là một trong số đông người hâʍ ɦộ Kim Phúc lúc trước, ngay sau khi cô nhảy xuống thì hồ ly cũng nhảy theo nhưng hai ngươi đến hai nơi khác nhau, nàng chính là rơi vào tay Hung Nô, nàng đem tìиɧ ɖu͙© để hút cạn nguồn năng lượng của họ, từ một thanh niên cường tráng chả mấy chốc biến thành một cái xác khô di động, thế nhưng ý nguyện của hồ ly vẫn không đổi, chính là có được Kim Phúc và nàng đã đến nơi này phục kích từ rất lâu để mong gặp, nàng còn giúp Liễu quý phi nhìn nhận thế cục đáp lại điều đó chính là vài anh tướng biến mất không lý do, Liễu quý phi làm vậy cũng bởi vì Minh Thiên Dân hoàng đế.

Hồ ly ôm lấy bả vai của Cự Thiên Phong, nói sát bên tai hắn, "Ai là Cự Thiên Phong?"

Kim Phúc la lên, "ĐỪNG TRẢ LỜI"