Chương 10: Đại hôn
"Kim Phúc, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau", thế rồi bóng đen ấy cùng với giọng nói yêu mỵ dần biến mất như chưa từng tồn tại, văng vẳng đâu đấy là tiếng cười nhẹ nhàng nhưng lại khiến người khác nghe rợn cả da gàSự việc diễn qua quá nhanh, lật ngược cả thế bài, không ai có thể giải thích được, hoàng đế cũng được Kim Phúc chữa trị khỏe mạnh, có lẽ người chịu đau đớn nhiều nhất chính là Như Nguyệt, thời gian gần đây Điệp Y bên cạnh công chúa chăm sóc cho nàng, miệng không ngừng than vãn, "Thẩm thẩm mau tỉnh dậy đi, thúc phụ tới cứu người mà, người đâu bị gì đây mà lại ngủ lâu như vậy, thúc phụ không chơi với Điệp Y thù thẩm thẩm cùng chơi với Điệp Y, thẩm thẩm mở mắt ra đi, không Điệp Y sẽ không nhận người làm thẩm nữa"
"Ăn nói bậy bạ gì đấy"
"Thúc phụ", Điệp Y mừng rỡ vì quá lâu rồi mới thấy lại, nha đầu này đương nhiên muốn làm nũng, chạy đến ôm lấy người, "Điệp Y không nói sau, thẩm thẩm không thể ngủ như vậy mãi được, thẩm thẩm phải thức để chơi với Điệp Y, thúc phụ suốt ngày chăm lo cho hoàng thượng đâu còn thời gian cho Điệp Y như xưa nữa. Chả phải thúc phụ và thẩm thẩm vẫn chưa bái đường sao, lần này hội một chỗ bái đường rồi mau mau sinh cho Điệp Y muội muội hay đệ đệ cũng được, chứ bây giờ thần tiên tỷ tỷ cũng đi rồi chỉ còn mỗi thúc phụ mà thúc phụ nhất định sẽ không để ý đến Điệp Y nữa, nhất định hai người phải cho Điệp Y muội muội hay đệ đệ"
"Điệp Y mấy nay có vẻ như thúc phụ đã không để ý đến ngươi nhiều nhỉ", khuôn mặt bình thản, giọng nói bình thản nhưng lại khiến Điệp Y run rẩy chạy nhanh ra ngoài vừa đi vừa la hét cứu mạng như Kim Phúc muốn lấy mạng mình
Kim Phúc nhìn nha đầu chạy đi mà lắc đầu, cô thấy hình ảnh của mình trước đây bên cạnh tỷ tỷ, đi đến bên giường chầm chậm nhìn đến khuôn mặt bình thản có lẽ hình ảnh mới ngày hôm qua vô cùng đau khổ khiến bàn tay cô trong vô thức chạm đến khuôn mặt đang ngủ say, hành động như muốn gạt đi nước mặt đêm ấy muốn cứu lấy quá khứ tội lỗi của mình đã làm liên lụy đến tỷ tỷ, lúc này cô gọi tên, "Điệp Y, xin lỗi đã làm liên lụy đến tỷ", đôi mắt người kia dần mở đã mang cô quay lại hiện thực, tỷ tỷ đã mất người trước mặt là Như Nguyệt công chúa, cả hai cứ vậy nhìn nhau không nói gì cả
Qua một lúc lâu Như Nguyệt nhìn sang bên cạnh và nàng mở miệng, "Kim Phúc"
Tiếng gọi lấy đi sự điềm tĩnh của cả hai, Kim Phúc rút tay lại im lặng rời đi, cô nào hay Như Nguyệt bây giờ đang cần một người ở bên an ủi, để trị thương dùm nỗi đau vừa xảy đến với nàng, những kí ức ùa ạt chảy về, nàng chỉ có thể ôm lấy đầu gối trên giường và tiếp tục khóc, xung quanh không một ai, bên trong trái tim đang rạn nứt hay nói đúng hơn đang cứu lấy vài phần để sống, cứ vậy một lúc sau hình ảnh của phụ hoàng đã đánh thức một Nguyệt Nguyệt yếu đuối, nàng vẫn còn phụ hoàng còn hoàng huynh, hoàng đệ, nàng chưa mất hết, mẫu hậu vẫn luôn sống trong tâm trí nàng, chỉ cần còn sống thì mọi thứ sẽ không chấm dứt. Chỉ có điều mối tình đầu tiên lại mang đến quá nhiều nỗi đau, nàng lại không thể hận, thâm tâm lại muốn hắn bình an, coi như ân nghĩa cuối cùng mà nàng dành cho hắn, nàng tự hứa với lòng mình phụ hoàng muốn nàng lấy ăn mày nàng cũng sẽ chấp nhận.
---
Chưa đầy một tháng, Như Nguyệt công chúa vẫn không tin được hôm nay là ngày đại hôn của nàng mà đối tượng đích thực là một gã ăn xin, lại có một hài nhi bên cạnh, nghe thánh chỉ mà lòng nàng vỡ vụn, mọi chuyện đến quá nhanh bởi nàng đâu hay Hung Nô sứ giả hai ngày nữa sẽ đến
Sáng sớm Như Nguyệt công chúa đã phải dậy sớm trang điểm, mặc hỷ phục tân nương, rồi lần lượt nghe dặn dò lần cuối, đích thân phụ hoàng cùng Liễu quý phi thay mẫu hậu chải tóc chúc phúc, rồi ngay giờ lành một màn khăn đỏ che đi tầm mắt của nàng, nàng nghe thấy tiếng hô "Tân lang đón tân nương", rồi nàng chỉ có thể một đôi hài đỏ của nam nhân, theo sự hướng dẫn của bà mối, tay nàng đặt lên tay tân lang, bàn tay nhỏ nhắn nhưng lại chai sần nhiều nơi có những chỗ có cả vết sẹo lõm sâu, tâm nàng như bờ biển dậy sóng gần bão
Như Nguyệt cùng sánh bước bên cạnh đến kiệu hoa đi một vòng Kinh Thành, kèn thổi phái nổ tiếng hai bên đường chúc mừng cho đôi tân lang tân nương, tiếp đó lại bàn tay đấy dìu nàng đến đường nàng không biết đây là đâu cũng không biết người ngồi trên kia có phải phụ hoàng của mình nữa không, tai nàng vẫn nghe giọng nói của bà mối
"GIỜ LÀNH ĐÃ ĐẾN", vẫn cái giọng đều đều vang lên, "Cung nhập nghi tân phu thê"
"Nhất bái thiên địa, có trời có đất mới có hôm nay, BÁI"
Cả hai thân ảnh hỷ phục bái lạy
"Nhị bái cao đường, phụ mẫu dưỡng dục từ nhỏ đến nay, ơn sinh thành ơn nuôi dưỡng, BÁI"
Cả hai tiếp tục bái lạy
"Tam bái phu thê, từ nay cùng nhau xây đắp gia đình, sinh thật nhiều quý tử, phu thê thuận hòa, BÁI"
Cả hai cùng bái
"Thành lễ, nhập tân phòng"
Như Nguyệt được trở lại phòng ngủ của mình, bắt đầu nghe về chuyện đêm tân phòng, bắt đầu chờ đợi tân lang kia, bên tay luôn nghe những lời khen về người kia, nàng tự hỏi, 'Phu quân của nàng là ai?'