Chương 11: Muốn làm nũng
Một hỷ phục tân lang đang đón rượu chúc mừng của bao quan khách, có vài ly muốn cùng cô uống đến say cả trời đất, hôm nay cô là tân lang sau ba ngày được an tĩnh tại phủ phò mã.Sau lần cứu giá thành công lật ngược thế cờ chuyển bại thành thắng, Kim Phúc trong ánh mắt hoàng thất không khác gì vì thân tín, giao công chúa cho người này họ hoàn toàn an tâm, hoàn toàn tin tưởng, những ngày đầu bà mối đến cũng bị đuổi về, đơn giản mấy chuyện này cô sớm đã bị nha đầu Điệp y kia nói đến chục lần, một nha đầu chưa đến 15 tuổi lại rành về các phong tục phức tạp, hỏi thì chỉ nói muốn cùng thần tiên tỷ tỷ thì mấy cái này có hà cớ gì đâu.
Sáng ngày thành thân, Kim Phúc có thói quen dậy sớm nên nha hoàn trong phủ cũng dễ dàng thu xếp và việc tiếp theo mà cô phải làm là gọi nha đầu kia dậy bởi vì cô đã hứa. Tiếp đó là trực tiếp bị bà mối lôi đến chỗ bạch mã đi một lớn Kinh Thành rồi đón tấn nương, sau đó làm lễ, tiếp đó bị mấy lão thần, mấy tình địch mời rượu không ngớt như muốn trả thù, cô uống loại rượu này thật lâu lắm mới say, mãi cho đến khi khách đã gục nhưng Kim Phúc vẫn ung dung tiêu soái tay cầm ly rượu tận hưởng chiến thắng từng người từng người được thuộc hạ mang về phủ
"Phò mã cũng đã muộn, Người cũng nên đến tân phòng", một nha hoàn nhắc nhở
"Được"
Theo chân nha hoàn đến tẩm cung của công chúa, Điện Minh Nguyệt, từ ngoài đi vào là một nơi toàn màu đỏ, chữ hỷ được dán khắp nơi, bên ngoài cũng đã là chiều tà ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng thật sự khiến người nhìn bị mê hoặc mặc dù cách bài trí bên trong vô cùng đơn giản nhưng không thiếu phần sa hoa, từng đồ vật nơi này giá trị hơn cả một phủ hệ tại Kinh Thành.
Kim Phúc bước đến việc đầu tiên là thái cái khăn che đầu của tân nương, rồi cùng tân nương uống ba ly rượu giao hợp, kế tiếp chính là thay hỷ phục và ngồi nơi bàn sớm chuẩn bị thức ăn mà chờ đợi, ngay cái thời khắc khuôn mặt kia không bị che khuất trong một khoảng khắc vẫn là đôi mắt bi thương nhưng ngay sau đó thay vào là đôi mắt ngạc nhiên nhìn vào cô, dường như muốn nói gì đó thù bà mối đã bưng rượu đến, mãi cho đến khi một tân nương đã tháo xuống hết son phấn, trăm tóc, cả bộ y phục tân nương nặng nề mới tiến đến bàn ăn, cô mới lên tiếng, "Ăn một chút mới có sức"
"Kim Phúc ..."
Kim Phúc không cho nàng nói hết câu đã chặn lại, "Ăn đi sau đó muốn hỏi gì thì hỏi"
Hai người ăn hết thức ăn trên bàn, lúc này Yên Nguyệt công chúa thấy người kia đôi phần ngấm rượu đôi mắt mơ màng rõ ràng, trong lòng nổi lên một nỗi sợ hãi, ngay câu đầu tiên đã thể hiện rõ điều đó, "Kim Phúc thật sự chấp nhận sao?"
Kim Phúc trong men say không nói gì, nhân lúc còn tỉnh táo cô muốn lên giường đi ngủ, đi gần tới giường thì "Ầm" cô ngã xuống đất đau óc quay cuồng, cô đưa tay chạm lấy thứ gì đó mềm mềm rồi cánh tay đó bị ai đó nhấc lên giúp cô đi đến giường, dưới sự hỗ trợ cô an phận ngủ, nhưng cái cảm giác mềm mềm ấy vẫn còn lưu động đến trưa hôm sau tỉnh dậy, bên tai nghe có giọng nói nha hoàn, "Phò mã tỉnh, mau cấp canh giải rượu"
Tiệp nhận chén canh gừng ấm nó làm bụng cô êm lại đầu óc cũng có chút tỉnh táo nhưng vẫn chưa thể xuống giường hay nhấc đầu dậy, tiếp đó lại ngủ và không rõ ngủ bao lâu nữa chỉ biết khi tỉnh dậy sẽ đi vệ sinh hay ăn uống rồi ngủ tiếp, cô muốn như vậy mãi nhưng tiếng tỷ tỷ oang oang bên giường, "Thúc phụ, thúc phụ, tỉnh, tỉnh dậy ngay đi"
Kim Phúc vẫn muốn ngủ cô trùm kín đầu mặc kề cái âm thanh ồn ào kia, thế nhưng đột nhiên lại xuất hiện giọng nói trong trẻo ôn nhu, "Phò mã, chúng ta hồi phủ ngủ tiếp", trong chăn cơn buồn ngủ biến mất kéo chăn xuống lộ ra hai con mắt đập vài mắt là khuôn mặt với đôi mắt ôn nhu, nụ cười nhàn nhạt mang chút vui vẻ cùng đau khổ, bừng tỉnh ngồi dậy, "Nguyệt Nguyệt"
Yên Nguyệt hơi ngạc nhiên rồi gật đầu có lẽ bây giờ lòng nàng đã biết cái người hôm ấy cứu nàng, phụ hoàng là ai, giọng càng thêm nhẹ nhàng, "Phò mã ngủ hơn 3 ngày rồi, dậy thôi, nếu không sẽ biến thành sâu ngủ đấy", có lẽ nàng tìm được niềm vui khi nhìn thấy cảnh đấy
"Một chút nữa thôi được không, thật sự vẫn buồn ngủ lắm", Kim Phúc từ đâu nảy sinh ra ý định làm nũng trước nữ nhân trước mắt này, có lẽ cái cảm giác trước đây khi ở chung với tỷ tỷ dâng trào, tính tình con nít trỗi dậy muốn được yêu thương, muốn ở gần với tỷ tỷ
Điệp Y bên cạnh hơi bị bất ngờ còn đâu thúc phụ cao ngạo, lạnh lùng của nàng nữa, "Thúc phụ ngủ nhiều hóa điên", nha đầu nhỏ này diễn như thật chạy đi hét thật to đánh động hoàng thượng, hoàng hậu
Minh Thiên Dân đang duyệt tấu chương nghe vậy lập tức dừng công việc, mang theo thái y đến tấm cung của nữ nhi, "Nguyệt nhi, Phúc nhi, hai đứa ổn chứ?", hành động thô bạo xông vào không giống thiên tử cho lắm, đâu còn dáng vẻ uy nghiêm mà muôn dân phải kính nể, khuôn mặt đầy mồ hôi thần sắc lo lắng
Trái ngược với hoàng thượng là vẻ mặt ngây thơ làm nũng của phò mã, quần áo không chỉnh tề, đầu tóc rối bời, và người phải chịu sự làm nũng ngây thơ đó không ai khác là Như Nguyệt công chúa, nàng nhìn người đang loay hoay từ lúc tỉnh dậy cho đến bây giờ vẫn chưa mặc xong y phục, đưa tay chỉnh lại thì phụ hoàng nàng xông vào, lại hô thất thanh như có đại sự khiến nàng có chút khó hiểu, "Phụ hoàng???"