Chương 8: Nỗi đau quá khứ
Cự Thiên Phong tay đốt lá thư, trong suy nghĩ, "Như Nguyệt, đừng trách ta lần này ta sẽ đích thân mang thiên hạ xuống chân ta", hắn hạ lệnh, "Người đâu, ngay khi công chúa bước vào Kinh Thành ập đến bắt hết người lại, báo cho bên biết kế hoạch, từ đây đi nữa ba ngày công chúa sẽ đến các ngươi nhanh chóng sắp xếp đi""Tướng quân còn vị phò mã kia"
"Ta không quan tâm, dù nàng có là người của hắn đi chăng nữa sau khi có được thiên hạ, ta cũng sẽ cướp lại được"
"Tuân lệnh"
---
Nơi hoang vu nhất của Minh Thiên Quốc, Kim Phúc đau khổ nhìn cơ thể mình, cô vừa nằm mộng lại đêm đó, cái đêm cải tiến cơ thể đau khổ nhất của nàng, những người mặc áo blouse trắng của phòng thí nghiệm tiêm cho cô vô số thuốc xanh đỏ tim vàng, rồi những lần mổ xẻ trên cơ thể nhỏ bé ấy, ngay cả ngực chưa phát triển cũng bị cải tiến, và có lẽ chỉ duy nhất điều đó thất bại thế nên hậu quả của cô là phẳng lì như bức tường, nếu không có cái rốn cô nghĩ mình thật sự hai lưng. Cô bắt đầu học cách điều khiển sức mạnh của mình, kể cả kiến thức đã đạt hơn người hơn bất cứ ai, và trở thành một sát thủ vừa tròn bảy tuổi. Cô biến cả phòng thí nghiệm quân sự điên rồ ấy thành một bãi tha rồi, cô được tỷ tỷ cưu mang cùng tỷ tỷ sống, cô tường chừng mình đã ổn thế nhưng kẻ thủ những người cũng bị cải biến như cô truy sát cô, gϊếŧ hại tỷ tỷ của cô, cô đã trở lại con đường ấy, con đường máu.
Kim Phúc gạt đi mồ hôi vừa trôi qua trong mộng, "Tại sao hôm nay lại mơ đến những chuyện này cơ chứ, chả lẽ mình để xót một kẻ nào đó sao? Hay cơ thể này mình chưa khai phá hết"
Một nha đầu hốt hoảng chạy vào thở dốc, "Lam thúc phụ, không hay không hay rồi"
"Có chuyện gì mà Điệp Y đến tìm ta gấp gáp vậy?"
Điệp Y là một cô nhi trên đường đi Kim Phúc cứu được, vậy nên từ động thành một nhi đồng bên cạnh cô, cũng giúp thông tin, mua đồ, được học y được nuôi dưỡng, có thể nói, Kim Phúc cảm thấy được tỷ tỷ năm xưa trong hình bóng nhỏ ấy, và cái tên ấy cũng là tên của tỷ tỷ nàng, đương nhiên ĐIệp Y cũng là nữ tử
"Thúc phụ, người mau mau đến cứu thẩm đi, nghe nói thẩm đã đến Kinh Thành rồi, mà ngay khi thẩm đặt chân đến cổng thì quân linh của phản tặc Cự Thiên Phong đã ập đến, đem các hoàng tử lôi ra trước điện, ngay cả trung thần cũng bị theo"
"Chuyện đó liên quan gì đến ta, người đó không phải thẩm của Điệp Y đâu, với lại người kia là ái lang của công chúa, bản thân ta với công chúa chỉ là trên chiếu chỉ nếu có thành thần cũng chỉ là trên giấy tờ mà thôi, ta chưa từng thích công chúa"
"Hoàng thượng chính là đang bị bệnh đấy, những miêu tả thật sự giống như bệnh của tổ mẫu năm xưa đấy, thúc phụ ngươi không quan tâm đến thẩm cũng được nhưng chả phải người nói nhất định phải cứu được một người mang bệnh y chang giống tổ mẫu sao, bây giờ người đó đã xuất hiện, chẳng lẽ thúc phụ bỏ qua sao"
"Thật chứ?"
"Đúng là như vậy, Điệp Y có lén vào rồi, đúng như những gì thúc phụ miêu tả, người cùng Điệp Y xuống núi đi"
Kim Phúc nhìn đứa nhỏ rồi gật đầu, nhìn Điệp Y vui vẻ thật làm cô trở lại những ngày tháng bên cạnh tỷ tỷ của mình, thật tốt thật bình an, có lẽ cô nên như vậy đừng xuống nếu không sợi dây hồng mà cô né sẽ buộc chặt lấy cô, buộc cô với một người khác, một nữ nhân, một người tâm đã hoàn toàn chết, đôi mắt vô hồn một người đang đau đớn trong tẩm cung của mình
---
Lam Kim Phúc cùng Điệp Y âm thầm tiến đến Điện Càn Thành, nơi nghỉ ngơi của hoàng thượng, cả hai âm thầm bước vào thì không thấy ai cả, ngay cả một bóng người cũng không có, không thấy bệnh nhân, cô nhìn về hướng nha đầu kia, nha đầu kia cũng lắc đầu không rõ
Cả hai quyết định đi tìm kiếm một vòng, và rồi đập vào mắt hai người, một người trung niên quỳ dưới đất, mặc kim bào, hơi thở yếu ớt, khuôn mặt trắng bệch, đôi tay run rẩy, khắp người toàn màu đỏ, đỏ hơn cả phu nhân năm xưa, ánh mắt vẫn còn trong suốt đầy kiên định nhìn về một nam nhân trẻ tuổi, hay nói đúng hơn một người tuấn tú mặc áo giáp trắng, khí chất hơn người, xứng đáng với vị trí đại tướng quân điều động ngàn quân
Điệp Y chỉ vào người mặc áo giáp, nói nhỏ bên tai thúc phụ, "Đấy là Cự Thiên Phong", rồi chỉ xuống người quỳ kia, "Đấy là hoàng thượng", rồi con mắt nhỏ nhắn nhìn thấy thẩm của mình, kéo mạnh vạc áo người kia, "Là thẩm, thúc phụ"
Kim Phúc bị choáng bởi ánh mắt đau thương của người kia, là ánh mắt mà trước khi chết tỷ tỷ nhìn cô, là ánh mắt mà cô không muốn ai mang ngoài trừ tỷ tỷ của nàng, đôi mắt đẫm lệ, đỏ au, mang theo một nỗi buồn thương tiếc, cứ như viễn cảnh hôm đó lặp lại, quá giống, thật sự quá giống, trong lòng Kim Phúc gào thét cứu người, và rồi vô thức cô đã đến đứng trước mặt nàng, "Tại sao nàng khóc?"