Chương 33: Kiếp nạn cuối cùng
Kim Phúc nhíu mày bởi cô không hiểu tại sao Quân Kha Tử lại rơi vào chuyện này, Huyết Ma Đình Lâm, kẻ ngay từ ngày cô đứng ra thay anh ta một mạng chống chọi thí nghiệm thiên địch, anh ta cứ ám lấy cô như một kẻ thấy được phao giữa biển, cố sức giữ lấy chiếm lấy riêng mình, anh ta đã giúp cô rất nhiều, một kẻ cuồng si muốn chiếm hữu cô"Đình Lâm tôi sẽ đi với anh nhưng anh phải hứa là để nàng yên"
"Kẻ nhất thời luôn lựa chọn đúng, yên tâm ta không thù oán gì nàng sẽ không hại nàng ta, tôi đã nói cô trốn không thoát khỏi tay tôi đâu"
"Không phải trốn không thoát mà là không thể trốn, Đình Lâm anh cho tôi 3 tháng sau đó tôi sẽ tự đến chỗ anh"
"Không, ngay lập tức hoặc tôi sẽ gϊếŧ ả"
"Ngươi ...", cô tức giận nhìn hắn, bất chợt một giọng nói truyền đến tai cô, là giọng của tỷ tỷ cô, "Phúc nhi, đừng đi theo hắn, em mạnh hơn hắn, chỉ là em không dùng đến nó, hắn không tha cho em dâu đâu, hãy suy nghĩ cho kĩ, đứa ngốc em đáng có được hạnh phúc, hãy nhớ kĩ điều này ngày mà cháu ra đời nhất định em phải ở bên cạnh dùng máu của mình giữ tính mạng hai mẹ con, có lẽ chị nên đi rồi, hãy sống cho tốt", từ cái bóng đen một luồng khói trắng bốc lên với một năng lực kì lạ đem Huyết Ma đi như hắn chưa từng tồn tại, cô khóc một lần nữa tỷ tỷ đã bỏ cô lại, cô ôm lấy nàng, "Nguyệt Nguyệt nàng là tất cả với ta, làm ơn đừng xảy ra chuyện gì, nàng và con không thể có chuyện gì được"
Như Nguyệt không hiểu nhưng thấy cô lần đầu khóc lại ôm chặt lấy mình, thật sự khiến nàng vô cùng đau lòng, nàng im lặng bên cạnh dùng hơi ấm của mình trấn an cô, "Kim Phúc không sao hết, có ca ở bên muội sẽ không sao"
---
Hôm nay là ngày mang thai thứ 180, đã gần 6 tháng mang thai, bây giờ bụng của Như Nguyệt cũng đã nhô lên trông thấy, kiến thức về mang thai sinh con Kim Phúc hoàn toàn không rõ, từ ngày đó đến hôm nay khẩu vị của nàng thay đổi liên tục để nấu một bữa thật ngon e rằng cũng mất rất nhiều thời gian
Khác hẳn với các thai phụ khác Như Nguyệt không thích đồ chua hay đồ cay mà là thích uống canh hầm, mà loại canh hầm đặc chế này nấu ít nhất phải qua đêm, độ lửa khác nhau, người làm được loại này cũng chỉ có mình Kim Phúc, nhiều ngày liền đợi đến khi Như Nguyệt đã ngủ thì cô bắt đầu nhẹ nhàng với mấy thứ đồ hầm để kịp cho hai mẫu tử tham ăn kia
Trù nương ngủ không được đi đến phòng bếp thì thấy lửa lò đã mở, một nam nhân tay áo xăn lên, thái chặt rất điêu luyện, tuy là người lâu năm trong nghề nhưng đây là lần đầu nhìn thấy một người còn trẻ như vậy lại có đao pháp quá chuẩn xác, không những thế nước lại trong vô cùng dù là bỏ loại gia vị gì đi chăng nữa, lúc định thần lại nhìn kĩ trù nương mới phát hiện thì ra là phò mã, nhìn những nguyên liệu trên cũng hiểu canh này có giá trị như thế nào, bà đẩy cửa bước vào, "Phò mã có cần thảo dân giúp gì không?"
"Bá mẫu đêm khuya nên sớm nghỉ ngơi, chuyện này vẫn nên để ta làm"
"Phò mã nói vậy sao được, nguyên liệu gia vị đều do thảo dân nơi này sắp xếp"
"Không giấu gì bá mẫu những nguyên liệu và gia vị này đều từ hoàng cung, ta lựa chọn không tệ làm canh cho công chúa"
"Phò mã thật có lòng, nếu sinh ra là quận chúa ắt hẳn sẽ được trời ban phước"
"Ta lại muốn song sinh một nam một nữ, giống nhau như đúc, như vậy say này sẽ vui vẻ không lo phiền muộn"
"Công chúa thật diễm phúc khi có phò mã bên cạnh"
"Bá mẫu cứ quá lời, xuất thân của ta còn thấp hơn cả bá mẫu, được công chúa để ý ta kiếp trước làm thiện nên có ngày hôm nay, ta không cần lo nhiều về cái ăn cái mặc, công chúa bao nuôi ta rồi"
"Thảo dân hơi tò mò, trù nghệ của phò mã là ai truyền lại?"
"Nói ra chỉ sở bá mẫu cười chê, đây không gọi là trù nghệ chỉ là biết chặt chém vài miếng thịt cọng rau mà thôi, trù nghệ nếu nói thì bá mẫu xứng với các trù nhân trong cung có đôi khi bá mẫu nấu còn ngon hơn"
"Phò mã nâng cao thảo dân quá rồi"
"Chuyện tối nay bá mẫu cứ coi như không thấy, không nghe, vài ngày nữa công chúa lâm bồn, sau này nhường lại cho bà mấu tiếp quản"
"Thảo dân được ơn phước phò nã cùng công chúa ban cho, nào dám nói lung tung, nơi này e rằng phò mã sẽ dùng dài dài, một vài hương vị sẽ giúp ích cho thai phụ nằm ở các ngăn kéo của dãy thứ 3 từ dưới lên, thảo dân ít dùng nên còn khá nhiều, phò mã cho thêm vào sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ muốn ăn của công chúa nuôi dưỡng thai nhi"
"Đa tạ"
Trù nương rời đi lúc đến cửa phòng trong tích tắt đầu trù nương rời đi không hiểu nguyên do, cái đầu ấy cứ lăn rồi 'ùm' gia nhập cùng vũng máu, thân xác từ từ mọc một cái đầu y chang như vậy, "Chủ nhân có gì sai khiến"