Chương 34: Con của ta
Người tính không bằng trời tính, Huyết Ma lại một lần nữa xuất hiện, lần này hắn không đến một mình mà còn mang theo cả đội binh, thảm sát cả một vùng phía Nam Kinh Thành, càng lúc vũng máu phía sau hắn ngày càng lớn, càng nhiều cái đầu trôi nổi trên bề mặt nhìn mà khϊếp sợ, hắn không biết dùng cách gì hễ đi ngang qua một người thì đầu người đó rơi xuống, thân lại tự động mọc ra một cái đầu gọi hắn là 'Chủ nhân'Đình Lâm tiến thẳng vào cửa Nam hoàng cung, lúc này dù có thiên lôi đánh hắn, hắn cũng không sợ, hắn không sợ gì hết, hôm nay là ngày mà hắn đợi vừa tròn ba năm hắn đặt chân đến vùng đất này cũng là ngày hắn có thề mang cô trở lại thế giới kia
Từ sáng sinh mơ khi hắn chiếm nam hoàng cung thì bên phủ phò mã hạ nhân đang lo toan cho thai phụ chuyển dạ, người đi người vào phòng sinh, bà đỡ quỳ lạy xin phò mã ra khỏi phòng sinh thế nhưng Kim Phúc không rời nữa bước,"Nhanh lên, sao công chúa lại đau như vậy, các ngươi phải nhanh chóng lấy đứa trẻ ra"
"Phò mã nơi này nam nhân không được vào"
"Không ta ở đây"
"Phò mã điện hạ của tôi ơi, làm ơn ra ngoài đi, nơi này có dương khí không tốt cho thai phụ với thai nhi"
"Không"
"Phò mã cũng thấy công chúa đang chuyển dạ nếu phò mã không đi ngay sẽ không thể sinh"
"Nếu ngươi không đỡ được thì ta đỡ, nói ít lại"
"...", đám người im lặng như tờ
Giờ sinh đã đến bà đỡ cũng mặc kệ cố sức bảo vệ công chúa làm hết sức, một lúc sau lại vang lên, "Đầu ra rồi, một chút nữa thôi công chúa"
Kim Phúc cắt cổ tay đem máu của mình cho nàng uống, cơn đau sinh đẻ giảm dần, đứa trẻ cũng kì diệu sinh ra không rõ là trai hay gái nhưng bà đỡ lại phải đỡ thêm một nữa, lúc này máu cung cấp như sắp hết, đến khi đứa trẻ thứ hai bình yên ra đời, thế nhưng đứa trẻ này toàn thân mang màu đỏ, ngay cả đôi mắt và màu tóc cũng màu đỏ, lại có thể một hất tay nhẹ làm ngã một nha hoàn
Tiếng la hét lại vang thêm một lần nữa đứa trẻ ra đời trước hoàn toàn bình thường nay lại lơ lững giữa không trung, cả hai tiến sát với nhau rồi tiến thấy mẫu thân tiếp đó là phụ thân, cuối cùng là khóc hét lớn như muốn cái gì đó, đôi mắt vẫn chưa mở cứ vậy mà lơ lững nhìn thật quái dị
"Yêu quái"
"Cứu mạng"
"Ta còn muốn sống"
"Cứu với"
Tiếng la hét không chặn được tiếng khóc của hài tử, Kim Phúc lấy bọc trắng một thủ thuật nhỏ quấn hai đứa nhỏ lại, "Khóc lớn thật, được rồi đứa lớn là Lam Giao Ân, đứa nho là Lam Vu Mẫn", cô tiến đến để cho mẫu thân chúng cho ăn
Bà đỡ một lúc sau mới tỉnh hồn, "Phò mã đây là?"
"Là hài nhi của ta, đã làm ngươi hoảng sợ"
"Phò mã nhưng mới sinh ra như vậy ..."
"Năm xưa ta cũng vẫy di truyền thôi, một lúc sau Mẫn nhi sẽ khác, ngươi muốn xem sẽ thấy thôi", Kim Phúc cắn đầu ngon tay để máu chảy điểm lên mi tâm của Giao Ân cùng Vu Mẫn nơi đó hiện lên một ngọn lửa, cả hai dần trở lại như những đứa trẻ bình thường, "Cứ nói ra ngoài công chúa sinh một trai một gái"
"Vâng"
"Nhũ mẫu nên xưng tên đi chứ"
"Thảo dân là Trương Liên"
"Đa tạ Trương nhũ mẫu đã cứng cõi hơn người, sau này Giao Ân cùng Vu Mẫn giao lại cho nhu mẫu"
"Vâng phò mã"
"Đừng quay về nữa không kịp nữa rồi, cuộc đời còn lại cứ nơi này là được, đừng bước ra cửa một bước, tính mạng của nhũ mẫu ta không quản nổi"
"Nghe theo sự sắp xếp của phò mã"
Kim Phúc búng tay nha hoàn tỉnh lại cũng không nhớ gì hết, dưới sự hướng dẫn của tân nhũ mẫu, sạch sẽ hợp vệ sinh an tâm tịnh dưỡng, cô nhìn mọi chuyện đã ổn ngay cả nôi cũng được mang vào thì gục lên giường, ngủ. Trong mơ thấy Giao Ân cũng Vu Mẫn đang nhìn cô đầy tò mò, Giao Ân lên tiếng, "Ngươi là ai?"
"Là ai không quan trọng, Giao Ân, Vu Mẫn ta có việc cần hai đứa nhớ kĩ", cô nhìn hai đứa nói tiếp, "Bên trong hai đứa mang một sức mạnh to lớn nếu để người khác phát hiện ta tin chắc hai đứa bị đem ra làm vật thí nghiệm giống như ta hay là bị xem là quái vật đuổi gϊếŧ, ta không mong hai đứa dùng sức mạnh đấy để làm chuyện lớn lao, hãy bảo vệ thật tốt lẫn nhau và mẫu thân"
"Phụ thân", cả hai dần biến mất để Kim Phúc nghỉ ngơi
Như Nguyệt đương nhiên trông thấy và cũng nếm được máu của cô, nhìn đến cổ tay đã không biết lành từ bao giờ, hạnh phúc nàng nhìn hai đứa trẻ no nê bụng căng tròn ngủ bên cạnh, định tới chỗ cô thì cửa phòng bị đánh văng cái mùi tanh kia khiến cô khó chịu vô cùng, "Lam Kim Phúc tôi lại đến tìm cô đây"