Chương 32: Tin vui
Ngày hôm sau, nha hoàn lớn tuổi đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ cần chủ nhân thức liền dọn dẹp, cả hai không phụ lòng mãi đến trưa mới có người thức giấc, chính là Kim Phúc, cô nhìn bãi chiến trường xung quanh nhìn đến mỹ nhân bên cạnh lại nghe tiếng nói bên ngoài bất giác cũng hiểu chuyện mặc quần áo mở cửa dặn dò, mấy nha hoàn giàu kinh nghiệm cho hạ nhân mang nước ấm vào, rồi đứng đợi trước cửaKim Phúc lau người cho nàng bằng khăn ấm thay một bộ trung y sạch sẽ, cho họ vào bế nàng lên nhẹ nhàng được hạ nhân thay đổi ga giường, nhẹ nhàng đặt nàng nghỉ ngơi, "Công chúa còn mệt, nơi này hết chuyện rồi, ta không cần hầu hạ"
"Vâng phò mã", rồi để lại một lọ dược bôi vết thương, "tuy sẽ không sao nhưng phò mã vẫn nên sử dụng"
"Được", cô đến dục vũng tắm rửa, cái ngực phẳng của cô bây giờ cũng toàn dấu răng dấu hôn kéo từ cổ xuống dưới, sau lưng truyền đến cơn đau nhẹ, thay ra một bộ y phục sạch sẽ, đến ngồi bên giường ngắm mỹ nhân rồi cho hạ nhân mang thức ăn lên có lẽ mùi thức ăn đã đánh thức nàng dậy, mở mặt chính là nụ cười ấm áp của cô, nụ cười mới mà nàng thấy được có đôi chút thất thần
"Phò mã thức ăn đã dọn lên"
"Nguyệt Nguyệt cũng dậy rồi cũng dậy ăn một chút, không được ta bồi thức ăn tận giường", quay sang nha hoàn kia, "Chuẩn bị nước ấm cho công chúa tẩy rửa, thức ăn cùng công chúa ăn là được"
"Vâng phò mã"
Cơn đau nữa thân dưới và cái cảm giác lạ khiến cho Như Nguyệt không trụ nổi trên chân mình, nàng được ôn nhu trượng phu bên cạnh săn sóc, matxa, mặc y phục, uy thức ăn, lại còn nói chuyện vui với nàng, hay tiện thể giả làm thái dám bên cạnh với cái giọng ẻo lả chọc cười nàng, cuộc sống đột nhiên bị phá hỏng bởi mùi thức ăn
Một ngày vô cùng đẹp trời, Như Nguyệt không hồi phủ mà giữ lại bên hoàng thái hậu ăn trưa, những món ăn chay thanh đạm, nàng nghĩ rằng sẽ không có chuyện gì nhưng hôm nay nó lại khiến nàng vô cùng buồn nôn, và nàng ngay lập tức không nhịn được chạy đi nôn ọe rất nhiều, chỉ cần ngửi thôi cũng khó chịu rồi, thức ăn gần đây đều do Kim Phúc chuẩn bị đều rất vừa miệng nhưng không hiểu sao lại không thể ăn thức ăn cùng hoàng tổ mẫu
"Nguyệt nhi, cả hai đã làm chuyện đó bao lâu rồi?", lão bà kinh nghiệm nắm được tình hình
"Cũng chỉ cần tháng nay, sao vậy hoàng tổ mẫu?"
"Mau mau cho truyền thái y"
Lão thái y không tin được nhưng nhất định chính là hỷ mạch, trước đây rất yếu nhưng lần này mạng mẽ vô cùng, chỉ là không rõ được bao nhiêu ngày không đoán được ngày sinh mà thôi, "Thần vô năng, hoàng thái hậu quả thực công chúa đang mang thai nhưng thần không đoán được mấy ngày hay mấy tháng rồi"
Như Nguyệt không hiểu tại sao nàng lại mang thai trong khi phò mã của nàng đích thực là nữ nhân chứ, nàng hoa cả mắt ngã bất tỉnh, tất cả loạn cả lên
Hoàng thái hậu nhanh chóng gọi người đến đỡ, "Đứng đó làm cái gì nữa mang phò mã vào cung gặp ai gia"
"Tuân lệnh"
Lúc Kim Phúc vào cung cũng chính là lúc Như Nguyệt tỉnh dậy, thói quen nhìn thấy phò mã của nàng không biết từ lúc nào, nàng không thấy đâu liền xuống giường đi tìm, vừa bước ra khỏi cửa nhìn thây chính là người mà nàng tìm, nàng ôm lấy cô, "Muội nghĩ ca lại đi nữa!"
"Muội nói vậy hoàng tổ mẫu sẽ xử ta mất, đã bảo trưa hồi phủ tại sao không nghe còn sai người về báo nữa"
Nàng đương nhiên không quên báo cái tin mà nàng không thể tin vào tại mình, "Thái y nói muội mang thai", nàng đưa tay xoa cái bụng hoàn toàn bình thường nay đang một sinh mệnh nhỏ
"Ta biết, muội đang mang chính là đứa trẻ của hai chúng ta, ta chỉ nói cuộc sống chứ đâu có nói không cho muội hài nhi đâu, tuy hơi chậm nhưng cũng đã 20 ngày rồi, cơ thể nàng sẽ nhanh chóng thích nghi thôi"
"Thật sao?"
"Thật, hoàn toàn là sự thật"
Như Nguyệt vui vẻ ôm chặt lấy cô, thật sự nàng đã nghĩ có lẽ cuộc đời còn lại của nàng e rằng tiếng mẫu thân lại vô cùng khó khăn, mọi chuyện diễn ra qua quá nhanh, có lẽ bây giờ với nàng đây là thời khắc hạnh phúc nhất, "Kim Phúc ca ca"
Hạnh phúc với cô dường như chưa được toàn vẹn, từ cửa chính bị xác người xô một cách thô bạo rơi xuống chân cô, một người nam nhân mặc bạch y dáng vẻ phong nhã, tay cầm quạt phiến, phía sau chính là một vũng máu đen đặc cái mùi tanh kinh dị xộc đến mũi hai người, Kim Phúc nhận ra đấy là ai, nhanh chóng đưa nàng ra sau lưng cô, vị nam nhân lên tiếng với giọng như âm tào địa phủ, "Hắc vương, lâu ngày không gặp, lần trước gặp thiên địch ắt hẳn có thương tích đôi chút nhưng không đáng kể đâu nhỉ"
"Huyết Ma tôi không ngờ anh theo đến tận đây, quả là người yêu công việc"
"Hắc vương sao lại nói vậy, chẳng qua cũng giống như Hồ ly đến theo mà thôi, bản thân tôi được ưu ái nhìn cô sống hạnh phúc. Cô cũng biết tính tôi mà nếu đã là thứ mình thích càng muốn nó chỉ riêng của mình, nắm chặt lấy nó siết chặt lấy. Tôi có thể cho cô những hài nhi nhỏ bé kháu khỉnh"
"Huyết Ma bản thân tôi từ xưa đã nói tôi không thích anh, càng sẽ không thuộc về anh, tôi biết từ trước đến giờ anh mạnh hơn tôi rất nhiều, tôi còn một người phải bảo vệ, vậy nên một là tôi liều mạng chết tại nơi này, hai là anh coi như chưa biết tôi tồn tại"
"Quân Kha Tử quả là một nam nhân thú vị, hắn mê tiền hơn bất cứ ai mà tôi thấy, Hắc Vương cô nghĩ loại hình nào phù hợp cho hắn dưới ĐỊA NGỤC"