Chương 31: (H) Chuyện đó ≧﹏≦
Hồn phách nơi này đang vây quanh một người chính là Như Nguyệt, cái người đang ngồi trên một cơ thể chỉ đậy mỗi cái chăn mỏng, đôi mắt đang dán vào từ hành động của nàng, bây giờ cũng chỉ còn cái yếm thêu hình chim phượng hoàng tóc từ từ thả xuống che phủ đi phần nào đồi núi lúc ẩn lúc hiện, "Phúc ca đã chiếm lấy chăn rồi để muội vậy sẽ cảm lạnh chết mất", đưa tay cởi luôn yếm xuống tay che lại tỏ vẻ thẹn thùngKim Phúc nào còn kịp suy nghĩa nữa xuân cảnh đã xuất hiện trước mắt, bản năng của cô đã thắng lý trí không được, kéo người ngồi trên người xuống giường, "Lão bà đó dạy hư muội rồi", nói xong cùng nàng hôn, sức nóng hai cơ thể quấn lấy nhau, Như Nguyệt túm lấy vai cô bắt cô nuốt thứ gì đó nhưng nhất định không phải hại cô
Cả hai hôn nhiều hơn, sâu hơn cũng đã đến lúc dược đan bùng phát, Kim Phúc không màng đến cái ánh sáng để e dè nữa, từng nơi từng nơi trên chiếc cô trắng là dấu hôn là răng cô để lại, vậy mà nàng lại cực kì nhảy cảm rên la rất khiến người sôi máu, cơn nóng người cô bùng lên không biết khi nào có thể dập được
Như Nguyệt cảm thấy chưa đủ thõa mãn, "Kim Phúc ... a, khó chịu", những nơi bình thường như tay chân bất chợt mẫn cảm lạ thường, nàng kéo cái tay đang trụ kia là đặt lên ngực mình, "Kim Phúc ..."
Kim Phúc cũng chả phải kẻ ngủ cái cơ thể của cô cũng đang rất nóng,cô hiểu cảm nhận của nàng, nhưng cô không cho phép nàng điều khiển mình, cô hôn nàng, dùng lưỡi quấn lấy lưỡi nàng không thì tìm mọi cách tìm kiếm mọi ngóc ngách trong khoang miệng nàng như đang tìm báu vật trong đấy.
Tay cô cũng có công việc chính là matxa hai đại bánh bao thứ khiến cô ghen tỵ với nàng, chân cô cảm nhận phái dưới nàng dưới đẫm sức nóng nơi đó cực kì mạnh, nàng còn di chuyển nơi đò chạm vào đùi cô nhiều hơn.
Kim Phúc rời khỏi nụ hôn ấy đẻ nàng lấy hơi thở dốc bởi sẽ rất lao lực tiếp theo, cô hướng xuống sâu hơn một chút vừa cắn lấy một cái trên đại bánh bao đã nghe người trên la, "Phúc ca đó không phải thức ăn"
"Muội xem cả bàn tiệc thế này không ăn không được, với lại thức ăn cầm rất vừa tay lại mềm và thơm nữa, không thưởng thức thật uổng"
"Là muội không phải thức ăn, ... ưm"
Cô cũng chỉ cắn một cái tiếp đến là chi chít dấu đỏ nữa thân đã đủ, con mồi đã đánh dấu bây giờ chỉ có việc thưởng thức, cô ngậm lấy một hòn ngọc dùng lưỡi nếm thử vị của nó thế nào, bên còn lại cũng đang cố sức làm mềm bánh bao đánh bóng hòn ngọc, lưỡi cô quấn chặt lấy cô mυ'ŧ mạnh như muốn kéo nó ra khỏi người nàng nhưng cuộc dằn co này lại mang đến hiệu quả khác, cả người nàng bị tác động đến cực điểm, nàng căng người tay bám chặt lấy từng mảnh da thịt của cô bám lấy nó, nàng vô tình từng đẻ lại những đường dài đỏ, nàng đã phun trào làm ướt cả mảng đùi nhỏ nhỏ của cô.
Có lẽ chính vì vậy cô không cho phép nàng nghỉ ngơi, cô bạo lực hơn với cái lưỡi của mình và ngón tay của mình, và có lẽ nàng cũng miễn cưỡng chịu đựng, chỉ rên nhẹ hay gọi tên cô trong vô thức, tay bám lưng cô. Trận dày vò đại bánh bao chấm dứt cũng đã khiến nàng một lần nữa mệt nhoài, nàng kéo khuôn mặt cô lên tự chủ động một nụ hôn sâu như trấn an bản thân hay là quà tặng cho cô khi cô đã làm tốt
Giữ chân thì bên dưới nàng cảm nhận được tay cô đang càng khiến nàng khó chịu, cảm xúc khó tả lúc này hay nói đúng hơn hoàn cảnh này nàng chư được nói qua nên hoàn toàn không rõ, "Nơi đó ... ưm ... Kim Phúc ... ưm ... Không được ..."
"Bị dạy hư phải chịu phạt", cô không đê thời gian cho nàng suy nghĩ, cô hôn dần từ cổ đến nơi đó, chưa vội tiên vào cô liếʍ láp đùi nàng, trêu chọc nàng, nhìn cái đôi mắt ngây thơ lại biết một du͙© vọиɠ dân lên, cô biết nàng lúc này không nghĩ được nhiều càng lúc nàng sẽ càng khó chịu, chỉ đợi một câu nói, "Phúc ca, muội khó chịu"
"Ta nên làm gì đây"
"Bất cứ điều gì Phúc ca muốn làm"
"Đấy là muội nói đấy", cô dùng hai tách nơi ẩm ướt ấy đê thấy đôi chút đường đi, cũng không vội vàng gì cô liếʍ cái mùi mật đang hấp dẫn cô, càng lúc càng vô sâu hơn, cảm nhận cơ thể run rẩy theo từng cử chỉ của mình, cô cứ thế đến khi cả khuôn mặt cô dính cái mật ngọt ấy, cô nghĩ nơi đó đã sẵn sàng, cô ôm lấy ví người mềm nhũn kia ngậm lấy tai nàng, "Có lẽ đã sẵn sàng, Nguyệt Nguyệt từ lúc này muội xe mà người của ta", nàng nghe thấy theo bản năng ôm lấy cô lo lắng, cô hiểu được, lấy đi vÌ cộng tóc che phủ khuôn mặt đẹp của nàng, hôn lên trán nàng như trấn an, rồi nhẹ nhàng hôn nàng, "Thả lỏng nào Nguyệt Nguyệt có ta đây"
Cô đưa tay bắt đầu tiến vào cấm địa dễ dàng, tường thành mỏng manh thế này làm sao chặn được cô, cô nhanh chóng dứt khoát trong lúc nàng đã thả lỏng phá tường xông vào bên trong dứt khoát đầy mãnh mẽ, bên tay là tiếng la đau đớn nhưng cố nén lại bù trên lưng cô truyền đến nỗi đau, mất một chút thời gian để nàng phục hồi, máu của thai phụ là thiên địch nhưng ngược lại máu của trinh nữ chính là linh dược, cô nào để mất được linh dược của người cô yêu nhất rơi xuống nơi nào đó không phải bản thân cô.
"Phúc ca ôm muội"
"Ta đây"
Cô ôm lấy nàng cả hai hôn nhẹ, nàng đã lấy lại sức nhưng nàng lại càng muốn thỏa mãn, "Tiếp tục đi Phúc ca hãy khiến muội là của ca"
Tiếp theo đó 69 thế trong làm chuyện đó được Kim Phúc áp dụng không sai, Như Nguyệt cũng đã không biết bao nhiêu lần được thõa, dược tính càng mạnh khi người càng kiềm nén, vậy nên đến khi cả hai cùng được nghỉ ngơi thì cũng đã là khuya, nha hoàn lớn tuổi sớm đã để không gian riêng cho hai người, sức trẻ quả là đáng kinh ngạc
Kim Phúc ôm nàng ngủ chỉ nói vài từ, "Ta yêu nàng, Nguyệt Nguyệt"