Chương 30: Tâm tình
Lúc này phủ phò mã nhộn nhịp người, lão bà hoàng thái hậu nhìn thấy Điệp Y vô cùng khả ai lại cùng quận chúa suốt ngày, dạy dỗ thuận tiện để tiểu quận chúa làm nũng, mặc kệ chuyện kia, trước khi đi còn căn dặn, "Nguyệt nhi an thai vẫn nên đừng lao lực, thời gian qua thật sự đã cực khổ rồi"Phòng nghỉ của công chúa, Như Nguyệt cho hạ nhân lui ra hết, nàng không thèm nhìn người kia tự động kéo người đẩy lên giường nàng muốn chứng thực tại sao đều là nữ nhân, người kia lại không có, lần đầu tiên sờ ngực Kim Phúc, nàng sững sờ cảm nhận được một sẹo như cắt ngang phần ngực, nhìn nhìn cái kẻ không thẹn thùng kia, "Thật sự là nữ nhân?"
Kim Phúc không hiểu tại sao nàng ta lại làm thế, thấy hỏi cũng gật đầu xác nhận, lại thấy vẻ mặt như không tin, còn định đưa tay xuống dưới, "Công chúa làm gì vậy, ta đã xác nhận rồi mà!"
"Ta không tin"
"Đừng đừng"
Như Nguyệt cảm nhân đúng là phẳng giống nàng nhưng bên xương hông lại có một hõm lớn, mặc kệ sự ngăn cản kia nàng lột sạch y phục kinh ngạc ngơi đó thấy cả xương, một mảng lớn không thể liền lại được, nàng mới thất thần nhìn chăm chăm nới đó
Kim Phúc sợ nàng bị dọa nên nhanh chóng che lại, "Đã nói là đừng, công chúa không làm người sợ chứ?"
"Khi nào?"
"Hửm ..."
"Từ khi nào, bổn cung kiểm tra lúc trước không có sao nay lại xuất hiện"
"Một thời gian sẽ lành thôi"
Như Nguyệt không biết đã khóc từ lúc nào, nàng tức giận nhìn, "Ngươi định dối gạt bổn cung tiếp tục sao, lần trước chính là ngươi uống độc chính là hủy hoại nơi này, đúng không?"
"Ấy ấy đừng khóc, cái này ..."
"Làm sao, ngươi không tin ta sao Kim Phúc, ta không biết từ lúc nào đã thật sự xem ngươi hơn cả Cự Thiên Phong, coi ngươi hơn cả bản thân mình, lúc ngươi nói ngươi là nữ nhân, đúng ta chính là lúc đó tức giận vì sao ngươi lại dối gạt ta lâu như vậy, tại sao lại để ta yêu ngươi rồi mới nói sự thật đó, ta cũng chỉ nhất thời nổi giận vậy mà ngươi bỏ đi hơn cả tháng, người của tỷ tỷ báo ngươi ở bên đấy, ta muốn phái người đem ngươi về đây nhanh nhất, nhưng ta không làm được, ta sợ phải đối diện với cái sự thật mà ta không mong muốn"
"Còn bây giờ thì sao công chúa?"
"Ta không cho phép ngươi gọi ta là công chúa, ai cũng có thể gọi nhưng ngươi thì không"
"Được Nguyệt Nguyệt, vậy bây giờ nàng với ta là gì?"
Đôi mắt Như Nguyệt nồng đậm tình yêu, "Ta yêu ngươi, Kim Phúc, ngươi là thứ quan trọng nhất đối với ta bây giờ"
"Ta không phải nam nhân, không thể cho nàng một cuộc sống mà nam nhân có thể mang lại cho nàng"
"Điều đó không quan trọng bởi vì ta không cần điều đó"
Kim Phúc lau đi nước mắt trên khuôn mặt, đây là đôi mắt đẹp nhất mà cô không muốn đánh mất, nếu so với tinh tú vì sao có lẽ sẽ còn thua, cô hôn lên đôi mắt đấy, nuốt đi những giọt lệ không nên có, "Nguyệt Nguyệt, có lẽ duy nhất cuộc đời này nàng là mỹ nhân đẹp nhất, có lẽ tính sở hữu của ta đã giúp ta có được nàng, ta không hoàn hảo như nàng thấy, nhưng ta tự tin sẽ khiến nữ nhân thiên hạ phải ghen tỵ với nàng, ta không biết bản thân mình sẽ sống đến khi nào, thời gian còn lại của ta sẽ dùng để bảo vệ nàng"
"Kim Phúc ..."
"Ta thắc mắc một chuyện tại sao lão bà lại chịu đồng ý với nàng?"
"Chỉ là nói ta đang mang thai không thể để đứa trẻ sinh ra mà không có phụ thân, với lại ngươi cũng đã thề độc như vậy nên cũng không muốn làm khó, chỉ là ta không nghĩ ngươi vì tình nghĩa mẫu thân hắn mà để hắn"
"Chuyện này đương nhiên là lỗi của nàng, hắn không phải sủng nam của ta, ta chính là luyến ái nhân nhưng mà là với nàng chứ không phải hắn, thật khiến hắn chịu oan uổng"
"Oan uổng sao, có biết hắn đã tư lợi bao nhiêu ngân lượng không? Ta làm vậy còn là nhẹ đấy"
"Nàng có tấm lòng bồ tát lần này thu lại của hắn cũng gần hết, sản nghiệp vương gia cũng do hắn gây dựng, bị tịch thu nên giờ không còn uy hϊếp nữa, Nguyệt Nguyệt ta nghe nói nàng hay bên cạnh với lão bà"
"Phải gọi là hoàng tổ mẫu"
"Được rồi, dù sao bản thân ta cũng lớn hơn nàng đấy, mau gọi một tiếng Phúc ca đi không thể để tên kia chiếm lĩnh được"
"Tên kia?", Như Nguyệt không hiểu lắm
"Cự Thiên Phong, một huynh hai huynh hắn có lớn hơn ta đâu"
Nàng vui vẻ trở lại, "Phúc tỷ đừng có chấp vặt như vậy chứ, mà lúc đó nói chỉ mình Phúc tỷ chữa được độc trên người t...muội sao!"
"Là Phúc ca hình dáng này mà gọi tỷ nhất định sẽ bị hiểu nhần luyến ái nam mất, là Phúc ca"
"Rồi, Phúc ca"
"Chính là độc xuất phát từ trong tâm, ta không phải mối lo ngại của muội sao, ta chính là độc cũng chính là giải dược, còn ta hạ độc thế nào chắc có lẽ từ lúc ta cứu muội ta đã hạ độc rồi, độc này muội phải thường xuyên dùng giải dược nếu không nhất định sẽ khó chịu đến chết"
"Vậy giải dược dùng sao đây phò mã đại nhân", nàng ngồi trên người cô tay từ từ cởi y phục, cách mà nàng câu dẫn không đơn thuần ban đầu vô ý nữa mà là bài bản dưới sự hướng dẫn của lão bà hoàng thái hậu, câu luôn hồn phách của Kim Phúc, nàng nuốt một viên đan dược cả cơ thể nàng như bốc hỏa, "Nếu Phúc ca khuôn muốn độc xâm lấn muội chết xuống dưới âm ti đầu thai thành nữ nhân của người khác thì ..."