Yêu Sai Nhưng Cưới Đúng Người

Chương 27

Chương 27: Nam sủng của phò mã
Như Nguyệt nghe như tiếng sét đang ngang tai, không phải là cái giọng không phân biệt nam hay nữ thường ngày mà là một giọng nói trong trẻo của nữ nhân, và nó phát ra từ cái người mà nàng đang ôm, "Đừng đùa như vậy?"

Kim Phúc lặp lại một lần nữa, "Ta là nữ nhân", nhìn sắc mặt trắng bệch của người kia khiến cô càng phải ra quyết định, "Có Quân Kha Tử làm chứng và năm đó nàng cũng đã nghe hắn nói, bây giờ chỉ là xác thực lại mà thôi, ta không thể mang cho nàng một cuộc sống nữ nhân bình thường, không thể mang đến cho nàng cái vòng tay hay cảm giác của một nam nhân bởi ta là nữ, nếu như nàng muốn quay lại cùng với Cự Thiên Phong ta sẽ giúp nàng, nếu nàng muốn hắn làm hoàng đế ta cũng sẽ giúp nàng. Ta không phải kẻ ngốc, nhưng có lẽ trước mặt nàng ta đã trở thành một kẻ ngốc, tại sao ta không chạm vào nàng bây giờ chắc nàng đã có câu trả lời, nàng muốn bỏ ta, ta cũng không nói nữa lời, ta sẵn sàng quay lại lúc ban đầu chúng ta gặp nhau làm một lẻ ăn mày"

"Cút", Như Nguyệt không còn tâm trí nghe tiếp nữa, nàng nghĩ ông trời còn cho nàng bên cạnh một phò mã, nhưng cả người này cũng lừa dối nàng, tất thảy đều lừa dối nàng, phụ hoàng lừa dối nàng, hắn cũng lừa dối nàng và giờ cô ấy cũng lừa dối nàng, nàng rơi vào tuyệt vọng không đáy, mọi thứ mà hoàng tổ mẫu dặn nàng bây giờ còn làm sao mà áp dụng được nữa, nỗi đau kia còn chưa lành nay lại thêm một nỗi đau khác đau gấp vạn lần, tại sao nàng không tức giận khi phò mã của mình là nữ mà nàng lại tức giận khi cô ta lại lừa dối nàng

Kim Phúc rời khỏi nơi đó có lẽ quyết định này là đúng vởi cô không muốn làm khổ ai nữa, có lẽ Hồ ly đã nói đúng bản thân cô sẽ sống trong cô độc đến chết, thấy nha hoàn đang ở ngoài cửa, cô căn dặn, "Ta không muốn thấy công chúa biếng ăn, các ngươi chăm sóc cho thật tốt, lúc ta quay về sẽ có thưởng"

"Phò mã người định đi đâu"

"Đi thôi"

"Nhưng vết thương của người"

"Bản thân ta là đại phu ta biết cách"

"Phò mã ..." Chưa nói thêm được câu nào hình bóng của Kim Phúc đã biến mất không còn dấu vết nào ở phủ phò mã nữa, nha hoàn lúc này mới đi vào trong nhìn thấy công chúa như người không hồn, dường như nàng bị chấn động mạnh, liều mạng lay người công chúa, "Công chúa, công chúa, Người mau tỉnh dậy đi, nô tì không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì nhưng phò mã đã đi rồi"

Nhu Nguyệt lấy lại tinh thần, "Đi cũng tốt, bổn cung sẽ bỏ hắn"

"Hả ..."

"Bổn cung không được bỏ hắn sao?"

"Không phải công chúa, nhưng chuyện này nói bỏ là bỏ sao được"

"Bổn cung muốn ai dám cản, Lam Kim Phúc đi rồi chả lẽ bảo bổn cung đợi hắn cả đời sao?"

"Công chúa, phò mã nói sau này người còn về"

"Bao lâu cơ chứ, mới nói một tiếng là đi sao xem bổn cung ra thể thống gì, bổn cung không cần phò mã này, cả thiên hạ này chả lẽ không có nam nhân nào xứng đáng với bổn cung sao?"

"Thiên hạ thật sự có nhiều nam nhân nhưng người xứng với công chúa lần trước công chúa cũng đã cùng phò mã tìm đấy thôi"

"Đúng, có lẽ ngươi nói đúng, bổn cung không biết bây giờ phải làm như thế nào nữa?", nàng quấn chăn toàn thân run rẩy

"Nô tì không rõ công chúa với phò mã xảy ra chuyện gì nhưng nô tì biết một câu xuất giá tòng phu, một khi đã gã đi rồi chỉ có thể hầu hạ một người, phò mã trước giờ không nạp thϊếp, không ra ngoài như các nam nhân khác như vậy ắt hẳn người rất yêu công chúa"

"Không phải là không đi mà là không thể đi"

"Nô tì trong cung cũng từng chứng kiến nhiều công công tìm kiếm nam sắc để thỏa mãn, dù cho phò mã cho hơi yếu đuối nhưng nhất định không phải dạng này"

"Nam sắc của phò mã có đấy, một người", trong đầu nàng hiện lên cái tên xưa 'Quân Kha Tử'

"Công chúa?"

"Nếu như đã vậy bổn cung cũng khiến nam sắc của hắn không thể bên cạnh hắn được nữa, chuẩn bị cho bổn cung nhập cung", nàng đứng phắt dậy

"Công chúa người định làm gì?"

"Thỉnh an hoàng tổ mẫu"

"Nhưng công chúa vẫn còn nhớ đến bóng đen kia chứ?"

"Bổn cung tự có sắp xếp"

"Dạ công chúa"

---

"Hoàng tổ mẫu ngươi phải mau giúp hoàng tôn một chuyện nếu không nhất định hoàng tôn sẽ sống không bằng chết mất thôi", Như Nguyệt đối với hoàng thái hậu một khi đã ủy khuất dù có là hoàng thượng thì lão bà nhất định cũng đồng ý

"Nguyệt nhi mau nói cho ai gia biết, chuyện gì?"

"Phò mã hắn ...", câu nói nữa vời càng khiến cho hoàng thái hậu không yên tâm nhưng cũng không cắt ngang câu nói để nàng nói tiếp, "Hắn trở về nơi của hắn, hắn bảo muốn bỏ hoàng tôn, hắn nói hoàng tôn không xứng với hắn, không bằng một góc của nam sủng của hắn"

"Nam sủng ... sằng bậy lẽ nào phò mã duy nhất lại là luyến ai nhân, nói hắn giờ ở đâu ai gia cho cả đội binh bắt hắn"

"Hoàng tổ mẫu cũng nghe đến sức mạnh của hắn mà cả đội binh không làm gì được đâu, với lại hoàng tổ mẫu cũng không thể để đứa trẻ chưa ra đời mà đã mất phụ thân sao?"

"Nguyệt nhi, chuyện này ... có từ bao giờ"

"Hôm nay lúc hồi phủ phò mã nấu cho hoàng tôn một bữa ăn cuối cùng nhưng lúc ăn hoàng tôn lại thấy không ngon miệng, khi hắn rời đi thì đại phu cũng được mời đến, còn nói đã 3 tuần rồi, hoàng tổ mẫu hoàng tằng tôn của người phải chịu ủy khuất rồi"

"Nói nam sủng của hắn là ai?"

"Thế tử điện hạ Quân Kha Tử, đích thân hoàng tôn nghe chính miệng hắn thừa nhận, hắn còn nói nếu như hoàng tôn có sinh hài nhi cho hắn thì hắn cũng không thừa nhận, chẳng qua năm đó phụ hoàng ép hắn phải lấy chứ hắn chính là muốn cùng thế tử cao chạy sa bay rời khỏi Minh Thiên Quốc"

"Lũ đáng chết này, NGƯỜI ĐÂU ÁP GIẢI QUÂN KHA TỬ VÀO ĐẠI LAO"