Chương 26: Khai nhận
"Nguyệt Nguyệt nàng về rồi đấy à", Kim Phúc thấy nàng vừa về phủ"Phò mã, sao lại ngồi đây?" Như Nguyệt nhanh chân bước đến bên cạnh phò mã, bởi nàng thấy cô đang ngồi trước cửa dường như là đợi nàng, nàng đưa tay ôm đứng dậy đứa nhỏ lớn xác này, rồi xem quần áo phủi đi bụi bẩn trên người, "Xem kìa, bụi bẩn hết rồi, ngươi lớn rồi sao không biết cách chăm sóc bản thân mình vậy"
"Không sao đâu, Nguyệt Nguyệt hôm nay Điệp Y gửi thư về đấy", Kim Phúc đưa mắt nhìn nhìn nàng, hôm nay có chút không tốt, "lão bà hoàng thái hậu kia làm gì nàng à?"
Như Nguyệt không nghĩ phò mã mình lại cả gan nói hoàng thái hậu là lão bà, lại với cái giọng khó chịu, nàng không để hạ nhân nghe thấy nến đưa cô vào trong, "Đừng nói bậy, phải gọi là hoàng tổ mẫu đấy, thời gian qua hoàng tổ mẫu ăn chay niệm phật nhờ vậy dân mới an lành, hoàng tổ mẫu tìm ta có chút chuyện riêng không sao hết"
"Thật chứ?"
"Thật, hôm nay đã ăn gì chưa?"
"Chưa đang đợi Nguyệt Nguyệt", tặng kèm cho nàng một nụ cười tươi như hoa
Như Nguyệt hơi rộn ràng xao xuyến, "Vậy cùng ăn đi, ta cũng hơi đói"
"Ủa không phải nàng ăn chỗ lão bà rồi sao?"
"Không được gọi là lão bà, phải gọi là hoàng tổ mẫu"
"Được được hoàng tổ mẫu"
"Có ăn nhưng vẫn thích món ăn của phò mã nấu"
Từ khi tỉnh dậy có thể xuống giường, trù nương bị thất nghiệp bởi phò mã đích thân xuống bếp làm những món lạ nhưng ăn cực kì ngon, hôm nay chính canh gà nhưng lại mang một hương vị khác khói nghi ngút bốc lên nhưng khi ăn vào lại cảm thấy lạnh lạnh thoải mái vô cùng, "Ngon quá phò mã"
"Ăn nhiều một chút, dạo trước nàng vì ta lao lực nên ta phải bồi dưỡng cho nàng, nuôi nàng tròn tròn một chút vậy mới có thể ôm dễ chịu"
Câu nói vô tình của Kim Phúc khiến Như Nguyệt nhớ lại mấy cái mà hoàng thái hậu nói, nhìn đến người đang vui vẻ ăn cơm, bất chợt nàng nghĩ đến chuyện không mấy đẹp cho lắm, đang triền miên trong mơ tưởng
"Nguyệt Nguyệt ...", Kim Phúc không hay được suy nghĩ của nàng nhưng nhìn đến khuôn mặt đỏ bừng lại đôi mắt ngây dại, sợ rằng nóng quá, nên gọi tên liên tục, đến khi tay cô chạm vào tay nàng thì chén canh trên tay rơi xuống sàn, vang lên tiếng 'Xoảng' kéo hồn người kia lại thân thể, cô gọi tên với chút lớn, "Nguyệt Nguyệt nàng không sao chứ?"
Như Nguyệt đỏ mặt nay lại đỏ hơn, "Không sao", nàng nhìn nơi bàn tay đang nắm chặt, rồi nhìn khuôn mặt đôi mắt có chút mơ màng khi nàng sắp triền miên vào hư ảnh lần nữa thì nàng đã bị cô bế xốc lên bên tay nghe thấy tiếng, "Không ăn nữa, ta đưa nàng đi nghỉ, quả là không nên để nàng đến gần lão bà ấy"
"A ... phò mã đừng lo lắng quá, không có chuyện gì đâu"
"Không có chuyện gì mà ăn lại không ăn lại ngồi ra đó, không có chuyện gì mà lại thất thần sao, ta không muốn nàng đến gặp lão bà nữa, nhớ kĩ không được sự cho phép của ta không được đến gặp lão bà", Kim Phúc đưa nàng đến giường giúp một tay cởi ngoại y ra ngoài, rồi đắp chăn cho nàng, "Ngoan ngoan ngủ đi"
"Kim Phúc"
"Hửm"
"Cùng nằm với ta đi"
"Ta không buồn ngủ"
"Nhưng nếu bỏ đi ta nhất định sẽ không ngủ được"
"Vậy ta ngồi đây với nàng"
"Ngồi vậy nhìn thật sự càng ngủ không được"
"Vậy ta ra ngồi ở trường ghế có gì nàng cứ gọi ta", Nói xong Kim Phúc đứng dậy định đi ra thì một lực nhẹ kéo cô, khi nhìn lại thì chỉ có đôi mắt nhưng lại khiến cô không thể làm gì khác là ngồi lại, "Vậy ta phải làm như thế nào"
"Cùng nằm với ta đi Kim Phúc", đôi mắt nàng lại thêm óng ánh, đầy vẻ cô đơn
Kim Phúc vẫn không vượt quá được ánh mắt của nàng, chì còn cách là làm theo lời nàng nằm xuống bên cạnh nàng, nghiên người nhìn đối phương, "Được rồi ngủ đi", dứt lời cô như cây cột sững người khi người kia ôm lấy cô, đầu dựa vào ngực cô, nếu biết được nhịp đập như thế nào chắc hẳn nàng sẽ biết nó đang đập nhanh hơn bình thường
"Kim Phúc, tại sao ngươi lại tốt với ta như vậy?"
"Bởi vì nàng là công chúa"
"Chỉ vì ta là công chúa thôi sao?"
"Không hẳn là vậy, có lẽ từ khi bắt đầu cho đến bây giờ nàng trong mắt ta đã là mỹ nhân, vậy nên ta không muốn mỹ nhân của mình có chuyện gì"
"Vậy tại sao ngươi không chạm vào ta?", Như Nguyệt nhìn thẳng vào đôi mắt người kia, "Tại sao lúc đó ngươi lại chọn tỷ ấy mà không phải ta?"
"Bởi vì nếu để hắn lợi dụng công chúa kia thì Minh Thiên Quốc sẽ nguy hiểm, với nàng ta đủ sức cứu được nàng và chả phải ta đã cứu được sao?", cô dừng lại một chút tiếp tục nói, "Nguyệt Nguyệt nói cho ta biết nàng còn yêu Cự Thiên Phong không? Nếu vậy ta nhất định sẽ để hai người đến với nhau, ta không ...", cô chưa kịp nói hết câu thì bị lại không cho nói tiếp
"Ta chỉ là không thể nhìn huynh ấy xảy ra chuyện thôi, bản thân ta không biết mình với huynh ấy là loại tình cảm gì, nhưng ta biết với ngươi Kim Phúc ta hoàn toàn không giống, khi nên cạnh ngươi ta không còn là mình, càng không phải là một công chúa, ta muốn đứng bên cạnh ngươi như một nữ nhân bình thường, muốn một cuộc sống bình thường không giao tranh. Những thứ bình thường ấy đối với ta có lẽ là không thể"
"Đúng, không thể nào bình thường, Nguyệt Nguyệt ta là nữ nhân"