Yêu Sai Nhưng Cưới Đúng Người

Chương 25

Chương 25: Chuyện kể rằng ...
Nhị hoàng tử phi lên tiếng, "Thưa hoàng thái hậu, nói đến câu chuyện thì e rằng sẽ không ai như hoàng muội đâu"

Hoàng thái hậu hơi bất ngờ nhìn đến Như Nguyệt, "Nguyệt nhi, nói cho ai gia nghe chuyện đi"

Như Nguyệt cũng chả giấu diếm gì, từng câu chuyện từ từ vẻ lên, hoàng thái hậu chỉ cần nghe đến tên Cự Thiên Phong khuôn mặt không hiền hậu, cuối câu chuyện chính là sự mất tích không rõ nơi nào chính là điều lão bà này không thích, "Ngông cuồng, thiên lý nào lại cho hắn làm điều đó chứ, dám lợi dụng công chúa, nhiều lần cướp ngôi, nếu như không có phò mã e rằng sẽ không còn đến khi ai gia quay về, ai gia thật sự năm đó đã nhìn nhầm hắn rồi"

Chả phải chuyện hay nhưng như vậy nàng có thể gây thiện cảm giúp phò mã trước mặt hoàng thái hậu, đương nhiên là giấu chuyện cả hai chưa viên phòng, nếu biết được lão bà hoàng thái hậu này nhất định sẽ khiến cả hai chật vật một phen.

Tam hoàng tử phi lên tiếng, "Hoàng thái hậu bớt giận, thật sự từ lúc thành thân đến bây giờ thần thϊếp nghĩ công chúa và phò mã vẫn chưa viên phòng"

"Thật sao?"

Các hoàng tử phi dưới lên tiếng xác nhận, khuôn mặt của hoàng thái hậu không đổi sắc nhưng có gì đó khiến Như Nguyệt cảm thấy bất an, câu nói như ra lệnh, "Nguyệt nhi ai gia ra lệnh trong vòng bảy ngày hai đứa phải viên phòng, nếu không bỏ tên phò mã đó đi, ai gia sẽ tìm người khác khác xứng đáng với hoàng thất"

"Hoàng tổ mẫu, phò mã hiện vẫn chưa hồi phục làm sao để chuyển đó ảnh hưởng được"

Hoàng thái hậu nhìn đến Liễu quý phi, "Lần đó phần dưới có sao không?"

Liễu quý phi cười yêu nghiệt, "Ở xa không rõ"

Lão bà hoàng thái hậu, "Truyền thái y chữa bệnh cho phò mã"

Một lúc sau lão thái y xem xét vết thương cũng bước vào, "Thần tham kiến hoàng thái hậu, nương nương, thái tử phi, hoàng tử phi, công chúa, quận chúa vạn tuế"

"Đứng lên đi"

"Tạ hoàng thái hậu"

"Ai gia hỏi ngươi bệnh tình của phò mã như thế nào? Có ảnh hưởng gì đến hậu nhân không?"

"Bẩm hoàng thái hậu, phò mã đích thực trúng độc vô cùng nguy kịch, ngay cả thần cũng không tìm ra thuốc giải, nhưng không hiểu sao từ khi công chúa chăm sóc thì những vết thương hay những nơi bị hoại tử đều nhanh chóng được khỏi, hiện tại phò mã đã có thể xuống giường đi lại một chút, chỉ có điều ..."

"Nói rõ cho ai gia nghe"

"Chuyện phòng the thì chỉ có công chúa rõ, thần vô năng không chuẩn đoán được, mạch tượng của phò mã lúc có lúc không chắc là do ảnh hưởng của độc, bây giờ cơ thể của phò mã không giống người bình thường, càng khó mà bổ dưỡng, nhiều ngày gần đây vết thương khá ổn phò mã lại ngủ rất nhiều, chuyện hậu nhân e rằng chưa thể hối thúc"

"Hoang đường, làm sao một thái y như ngươi lại không biết chứ?"

"Sức khỏe của phò mã yếu là cái thứ nhất, phò mã ngủ nhiều chính là đang hồi phục lại, nhưng khả năng trở lại như xưa rất thấp, không phải không được, thuốc bổ dường như là độc dược khi để phò mã dùng, thần nhiều năm như vậy chưa từng thấy tình cảnh này. Trước khi người biết rõ về tình hình của phò mã rời đi có căn dặn nhất định không được để phò mã dùng bất kì loại thuốc bổ nào nếu không chết không còn xác"

"Người biết rõ về tình hình phò mã là ai?"

"Bẩm theo như phò mã nói đấy là một bằng hữu có cơ thể giống với phò mã, nên cứ nghe theo lời nàng, như vậy đến bây giờ phò mã có thể đυ.ng tay chân nhưng chưa thể đυ.ng đến đó"

"Xảo ngôn, triệu phò mã vào cung, NGAY"

Như Nguyệt nhanh chóng xen vào, "Hoàng tổ mẫu bớt giận, nhưng quả thực cơ thể của phò mã không giống người bình thường, với lại Như Nguyệt không cảm thấy chuyện này phải vội, chả phải vẫn còn các hoàng tẩu có thể mà, hoàng tổ mẫu sức khỏe phò mã bước xuống giường đi lại đã là quá rồi nay lại triệu vào đường dài như vậy thời gian hồi phục sẽ kéo dài nhất định có thể ảnh hưởng đến chuyện mà người lo lắng"

Liễu quý phi cũng không muốn làm khó cũng lên tiếng giúp đỡ, "Hoàng thái hậu Người hôm nay chúng ta hội lại nơi này đâu phải lôi chuyện năm xưa để trách phạt, mà là hướng đến tương lai, thần thϊếp cũng muốn hỏi hoàng thái hậu năm xưa làm cách nào giữ được sủng ái của tiên hoàng, cho đến trước khi băng hà còn rất sủng ái người, hoàng thái hậu nói về chuyện đó chắc rằng không ai hiểu hơn hết ngoài hoàng thái hậu, những phi tần như thần thϊếp trẻ người non dạ thay bằng người cùng đưa ra diệu kế để chúng thần thϊếp làm theo, cứ như vậy kể lại phản ứng của trượng phu, hoàng thái hậu cũng sẽ thông qua đó biết được tình hình của hoàng tôn tử"

Lão bà hoàng thái hậu nhận thấy lời quý phi đúng nên bắt đầu đưa ra những diệu kế bỏng mắt ngay cả Liễu quý phi yêu nghiệt thần thái không đổi nghe đến cũng đỏ mặt, trong suy nghĩ nhất định muốn cùng hoàng thượng thử xem, chưa hết những món quà nhỏ màu hồng cũng được truyền tay, ước hẹn cứ 10 ngày lại hội lại kể xem phản ứng.

Khi các phi tần đi hết trong tẩm cung chỉ còn hoàng thái hậu và công chúa, lão bà mới đưa cho công chúa một bình sứ, "Nguyệt nhi đây là dược đan có thể là đại bổ nhưng nếu dùng quá nhiều nhất định sẽ thành độc dược, đây là năm xưa cách mà ai gia giữ tiên hoàng, nay ai gia chỉ duy nhất một hoàng tôn nữ, phò mã dù thờ ơ như thế nào một khi đã dùng nhất định sẽ không thoát khỏi tay, nhớ kĩ trước khi đi ngủ uống một viên, tất thảy trong này có 30 viên, ai gia không tin sau 30 viên này mà Nguyệt nhi không có hỷ mạch"

Như Nguyệt có chút hiểu được thứ mà nàng nằm trong tay sẽ khiến nàng bù đắp được cho phò mã, "Tạ hoàng tổ mẫu ban dược"

"Được rồi hôm nay ở lại nói thêm về phò mã cho ai gia nghe, ai gia sẽ đến phủ xem tình hình của phò mã, nếu được ai gia sẽ kê đơn để bồi bổ, nhất định Nguyệt nhi phải thật hạnh phúc"

"Vâng hoàng tổ mẫu"