Chương 28: Tống quốc tị nạn
Cả một đội quân chỉ áp giải đúng một người chính là Quân Kha Tử, cả thiên hạ đều biết chuyện phò mã là luyến ái nhân, ai cũng xì xào bán tán có một người nghe đến thì ôm bụng cười lăn ra ghế chính là Hồ ly Bảo Bảo, "haha, không ngờ hắc vương một thời dắt mũi người khác nay lại bị một nữ nhân xỏ mũi dắt đi, ôi ôi thật là cười muốn đau bụng luôn"Dương Nghi một bên không hiểu một cước đá Hồ ly trên ghế xuống đất, "Không đàng hoàng"
Hồ ly chưa kịp đáp đất đã xoay ngươi ôm lấy mỹ nhân. "Tiểu Nghi nàng mà còn bạo lực nữa ta sẽ không khách khí ăn no một bữa đâu"
Dương Nghi đỏ mặt, một chưởng lực hướng đến chỗ Hồ ly, "Im miệng"
"Tiểu nương tử à dù gì nàng cũng đã gã cho ta rồi, nàng còn bạo lực như vậy không sợ thành góa phụ sao?"
"Bổn cung muốn thế nào là chuyện của bổn cung"
"Nào được khó khăn lắm gạo nấu thành cơm, ta dỗ được Điệp Y, lại đem mấy tên bám đuôi dạy dỗ một phen, nàng lúc đó chả phải rất cảm mến ta sao, ta chết rồi ai cùng nàng đánh nhau nữa"
"Im đi"
"Tiểu nương tử nàng càng giận càng xinh đẹp, trong mắt ta Kim Phúc giờ là hạt cát còn nàng là cả một thế giới của ta, nàng cũng nghe ta nói về tiểu sử của nàng ta rồi, đừng giận nữa mà ta có lý do để cười vô sĩ như vậy", Hồ ly đương nhiên biết cách dỗ ngọt Dương Nghi, thân phận đại phò mã uy hϊếp hoàng đế Tông quốc nếu không gả Tống Dương Nghi cho nàng e rằng cả Tống quốc sẽ tiếp nhận tai ương, ban đầu không ai tin, nhưng chưa đến một khắc Hồ ly đã biến hơn trăm lính không còn thấy xương cốt nữa, cũng là nữ phò mã duy nhất trong lịch sử được thừa nhận
"Hừm, ngươi đừng quấn lấy bổn cung như vậy nếu không bổn cung sẽ cho ngươi dùng thiên địch đấy, thứ đây nơi này không khó kiếm"
"Nàng nỡ sao tiểu nương tử", Hồ ly ôm lấy nàng để nàng thoải mái vuốt ve như một con thú nuôi, nhìn đến vị khách cũng là chủ nhân của câu chuyện Kim Phúc, "này này còn không mau quay về bồi tội với nàng ta đi, ngươi ở đây cản trở quá"
Kim Phúc nhìn hai người có chút yên tâm, lúc Hồ ly rời đi đến Tống quốc cô còn lo lắng không biết bao nhiêu người sẽ thiệt mạng, nghe đến khả năng của Dương Nghi cô mới an tâm vì dù sao hai nước cũng là đồng min dù trong hình dáng nào đi chăng nữa loạn lạc đừng hòng xuất hiện nếu cô còn ở thế giới này, "Được rồi khi nào cần thiết tôi sẽ quây về không làm phiền hai người nữa"
Điệp Y nhanh nhảu đi vào thấy cảnh thần tiên tỷ tỷ bây giờ như một con thú nuối dõng dạc nói lớn, "Đại công chúa người đừng xem tỷ ấy như con thú nuôi được không?"
Hồ ly phân ảnh thêm một tiến đến đem Điệp Y ra ngoài, "Nơi này không cho nha đầu người làm loạn chả phải ta nói là muốn bước vô phải gõ cửa sao?"
"Không tỷ tỷ bị hồ ly kia dụ mất hồn phách rồi, muội phải giúp tỷ"
"Ồ, nghe nha đầu nói kìa, Điệp Y giờ nàng là nữ nhân của ta, không phải hồ ly"
"Không, công chúa chính là hồ ly"
"Chậc", Hồ ly bên tai lại nghe tiếng cười khinh miệng của người nàng không muốn nghe nhất Kim Phúc, "Ngươi cười cái gì chứ?"
Kim Phúc nhún vai thư thả bước ra cửa, đáp lại, "Thân là hồ ly lại khiên người khác nữ nhân của mình là hồ ly, Bảo cô tài giỏi hơn tôi nhiều rồi, kính phục kính phục haha", thong dong dắt Điệp Y ra ngoài
Hồ ly hư ảnh biến mất còn chính nhân thì ôm lấy vòng em nhỏ làm bộ ủy khuất, "Tiểu nương tử nàng thấy đó ta bị ức hϊếp"
Dương Nghi yêu Hồ ly chính là điểm làm nũng này nên cũng nhẹ nhàng vỗ về, "Được rồi được rồi", nàng đã bị Hồ ly giữa ban ngày đóng cửa ăn sạch từ khí lực đến cơ thể, âm thanh hoan hỉ chứ vậy mà truyền ra ngoài, mà Hồ ly cũng làm biếng quản nó sẽ ảnh hưởng đến ai, bữa cơm đã dâng chỉ còn việc là ăn mà thôi.
---
Điệp Y cau có bởi từ lúc thần tiên tỷ tỷ thành thân không thèm màng đến nha đầu nữa, nàng giờ cũng đang phát triển cũng chăm chỉ luyện tập có lẽ như vậy chưa đủ, "Thúc phụ tại sao người lại bỏ đi, ngươi không lo lắng cho thẩm thẩm sao?"
Kim Phúc không nói chỉ nhìn về hướng của Minh Thiên Quốc không rõ tại sao bản thân lại làm thế nhưng cô biết mình đã bắt đầu hiểu cái gọi là nhớ nhung trong ái tình mà năm xưa tỷ tỷ nàng cũng đã từng nói
---
"Phúc nhi em đang làm gì đó?", Điệp Y phiên bản người lớn mặc áo thun kèm quần short jean, khuôn mặt khả ái thật sự thu hút rất nhiều nam nhân xung quanh, chưa nói đến đôi chân dài mà hiếm có ai có được, mỹ nhân này đang tiến đến một đứa trẻ mặc một sét đồ đen, ngồi ở một góc tối đôi mắt trong bóng tối lại sáng như sao, đấy là Kim Phúc 8 tuổi, lúc mỹ nhân này bước đến thì vài cái thân xác người lớn đang nằm ở đó, "Em lại đánh nhau nữa đúng không?"
"Chúng nói xấu chị nên em đánh chúng?"
"Chúng ta không đủ tiền thuốc đâu?"
"Em chỉ làm chúng ngất thôi không thương tích gì đâu, chị sao giờ này lại ở đây, lại ăn mặc như vậy?"
"Chả phải nhờ em đánh nhau ở trường mà chị bị gọi đến rồi lúc về đã thấy em đâu, mà công nhận thầy chủ nhiệm của em là một kẻ háu sắc đúng như lời em nói, chị mặc đồ này hắn còn đưa chị một chút tiền, tối nay em muốn ăn gì?"
"Em ăn gì cũng được"