Chương 22: Vượt qua
Cự Thiên Phong cười như một tên điên, rồi hắn nhìn thấy Hí Thiên đứng trước mặt đưa lưng về phía hắn, không nhìn hắn, xông đến Kim Phúc, áp lực hoàn toàn biến mất, trước mắt hắn nhìn thấy chính là một Hí Thiên từ nhỏ bên cạnh bảo vệ hắn, bây giờ đang đánh đang đòi lại công bằng cho hắn, lần đầy tiên hắn nhìn thấy Hí Thiên một cách rõ ràng và gần như vậy, Hí Thiên của hắn đã thay đổi quá nhiều không còn là đứa mập luôn theo hắn, không cần hắn bảo hộ nữa mà giờ là một Hí Thiên to lớn cường tráng, lại rất thu hút rất nhiều nữ nhân, hắn tin chắc như vậy bởi vì hắn là một nam nhân cũng bị người kia thu hút nhìn không chớp mắt. "Cẩn thận", hắn hét lên khi thấy trước mặt Hí Thiên là một chưởng phápHí Thiên cùng Kim Phúc so quyền cước, kể cả nội công, đấu đến khi trước mặt là một chưởng pháp kì lạ nhưng công lực lại rất lớn, áp lực đè nén lên lục phủ ngũ tạng rồi bên tai nghe thấy tiếng gọi, có lẽ đã không vô ích cuối cùng cũng đã nhìn đến hắn, cả cơ thể bay đến một góc sàn ôm ngực phun máu
Kim Phúc chẳng vội vàng nhìn hai người đến với nhau đưa mắt nhìn Hồ ly, không nhanh không chậm tiến đến, Hồ ly thấy mọi chuyện đã bể rồi thoát một cái đưa hai người đi, "Hồ ly sau một tháng không thấy cô nhất định sẽ đến tìm", lúc này đã không còn thấy bóng của ba người họ nữa.
Phò mã một lần nữa biến mọi chuyện từ tuyệt vọng thành hy vọng, điều khiển quân lính để mọi chuyện trở lại như bình thường, tất cả được tự do, Như Nguyệt đi đến chỗ phò mã, "Phò mã", thế nhưng nàng lại chứng kiến một việc hết sức kinh khủng, máu chảy ra khắp nơi ngay những chân lông cũng chảy máu, tóc từ từ rơi xuống từng mảng da đầu rơi xuống, phò mã ngã xuống đấy nôn tháo ra máu không ngừng, khắc tinh đã xâm nhập toàn cơ thể đau đớn không gì có thể diễn tả được, có lẽ đây là cái giá phải trả
Bóng đen Hắc vương mà nàng thấy vẫn đứng xem không làm gì xảy ra, nhưng đến lúc này cũng đã mở miệng, giọng nói ồm ồm như thanh quản bị đứt, "Không sao đâu, chỉ là khắc tinh nhập thể thôi"
Như Nguyệt nghe thấy liền sợ, có hai nỗi sợ đang giằng xé nàng, một nàng sợ người đang nằm dưới đất sẽ chảy máu mà chết mất, hai chính là bóng đen không rõ hình dạng cùng giọng nói kinh khủng kia, nàng ngã ngồi xuống đất đưa mắt nhìn hai người, nàng câm lặng hẳn đi, không chỉ nàng mà hoàng thượng, hoàng hậu, hoàng tử cũng vì âm thanh ấy mà run rẩy người, nha hoàn đã nước mắt dài ngắn, quân lính trụ được dựa thân lên vũ khí của mình, có người đã ngất đi, bỗng chốc tất cả chỉ là một khoảng không chỉ nghe tiếng gió thoảng qua
Máu chảy càng nhiều từ từ hình thành một vũng máu lớn, mùi khắc tinh trộn với độc dược thật sự rất ghê tởm, bóng đen ấy từ từ bước chân vào vũng máu biến mất, bóng bình thường đã trở lại, việc xuất huyết cũng dừng lại, bây giờ chính là đầu không loan lỗ da rơi da rớt, có nơi thấy được máu trắng của hộp sọ
Như Nguyệt không biết đã ngất đi từ khi nào nàng chỉ nghe nha hoàn nói lại phò mã đã được băng bó, tình hình đã ổn định, nàng mới nhẹ lòng một chút đương nhiên trong thâm tâm vẫn muốn xem qua, "Dẫn bổn cung đến chỗ phò mã"
"Không được công chúa, hoàng thượng có lệnh trong thời gian này công chúa nhất định phải hồi phủ bên cạnh trấn an Tống công chúa, nếu không hai nước nhất định sẽ đại loạn"
"Bổn cung qua xem phò mã của bổn cung mà các ngươi dám cản sao, xem phò mã xong bổn cung sẽ hồi phủ"
"Nhưng công chúa ..."
"Ý bổn cung đã quyết mau dẫn đường, nếu không thì ngày mai ngươi dọn đồ về quê đi"
"Nô tì không dám, xin công chúa bớt giận, nô tì dẫn Người đi, nhưng công chúa người phải vững tâm lý, tình trạng bây giờ của công chúa không được đẹp cho lắm"
"Giờ phút này còn đẹp hay xấu, phò mã vì Minh Thiên Quốc, chịu hy sinh, ngươi còn nhiều lời đừng trách bổn cung tàn độc"
"Công chúa bớt giận"
Như Nguyệt công chúa được nha hoàn trong cung dẫn đến chính là nơi tràn ngập mùi thuốc, các thái y đã quá mệt cho việc chưa phán đoán và chữa trị, tất cả la liệt tìm nơi ngã lưng không thì sẽ nghiền thuốc không để ý đến công chúa mà nàng cũng chẳng cần như vậy, nàng đi thẳng đến giường, bây giờ nàng đã nhìn rõ sự kinh khủng đến mức nào, cả cơ thể bị hoại tử có những chỗ thấy cả xưng, nếu không nhờ hơi thở đều đều nàng đã nghĩ đây là một cái xác chết, nàng đến giường, đưa tay chạm đến khuôn mặt may mắn không có chuyện gì, "Ta không xứng, Kim Phúc". nàng khóc nước mắt nàng thấm vào trong người đang nằm trên giường
---
Đại nạn Minh Thiên Quốc đã qua, Cự Thiên Phong cũng không thể làm gì được nữa bởi bây giờ trước mắt hắn phải chăm sóc Hỉ Thiên, còn Hồ ly sau khi đưa hai người đến nơi an toàn thì trở lại làm khách của phủ phò mã, nghe Điệp Y nói tin về Kim Phúc không kiềm được đau lòng, nàng đứng một góc tức giận, "Tên ngốc, lúc trước cô đã rất ngốc, bây giờ còn ngu ngốc hơn nữa, tôi đã đến đây mà cô còn chưa trở lại tôi sẽ đi đấy, tôi mang theo Điệp Y để cả cuộc đời này cô không thể trả nợ được nàng"
Từ xa có người phát hiện ra cô, "XÚ NỮ NHÂN, NGƯƠI LÀM GÌ Ở ĐÂY?"