Chương 21: NGƯƠI THUA RỒI
Cự Thiên Phong xoa tay, "Bây giờ đến lượt ta ra tay rồi chứ"Hồ ly lên tiếng, "Hí Thiên, ngươi không định ngăn cản Cự công tử lại sao, nếu không sẽ có án mạng đấy"
Hí Thiên là tên nam nhân thần bí, ngay cả Kim Phúc còn phải lo ngại người này, cũng là người đứng sau hỗ trợ Cự Thiên Phong cướp ngôi, một kẻ si tình, nhưng hắn chính là vì một nam nhân mà đau khổ
Hí Thiên ôn tồn giọng chắc nịch, "Phò mã đương nhiên sẽ không chấp Thiên Phong ngu xuẩn làm càng, dù sao Quân Kha Tử vẫn còn trong tay chúng ta"
Thiên Phong bước đến trước mặt Kim Phúc, "Đúng lên chọn vũ khí đi, hôm nay một là ta sống hai là ngươi sống, nếu không ngươi đừng mong cứu thêm ai nữa"
"Haha, Hí Thiên nếu như ta khiến hắn tâm phục khẩu phục thì ngươi có nghĩ nên thả hết tất cả ra không?", Kim Phúc cười nói lớn không sợ bởi cô đã nghe được thứ cô muốn, thứ cô có thể chuyển bại thành thắng
Hồ ly nhìn sắc mặt của Hí Thiên cũng đã hiểu vì sao Kim Phúc, cô cũng ngao ngán, cô chưa từng vì chữ tình mà như vậy, trường hợp Kim Phúc chính là thần tượng, đâm đầu chạy theo đến đây mà thôi, nhưng lần bắt người có thấy một người, và cũng để ý, nhìn Hí Thiên cô tự nhũ với lòng phải rời ra người đó một chút nếu không sẽ có ngày bản thân sẽ như vậy, sẽ rất đau khổ
Hí Thiên lòng xáo động, nhưng vẫn tin chắc võ công của Thiên Phong, "Được"
Kim Phúc vui vẻ bắt đầu chơi trò mèo vờn chuột, trước đó nói một câu, "Nếu ta thắng thì ngươi đừng mơ tưởng đến công chúa nữa"
"Còn nếu ngươi thua thì cả đời này ngươi đừng bước đến gần Như Nguyệt của ta nữa bước", Thiên Phong đáp lại rất nhanh, đâu biết rằng có người đang đau lòng vì câu nói đó
Kim Phúc dễ dàng rất nhanh khiến Thiên Phong phải chịu một áp lực kinh người, không thể nhấc người lên, dù chỉ là một ngón tay, cứ như vậy suốt hai giờ, hắn phun ra vài chữ, "ĐỒ YÊU QUÁI", cô cũng chả màng lại tăng lên áp lực khiến tinh thần chịu đau đớn, cô nhàn nhạt nói, "Cự Thiên Phong một là chịu thua, hai là tiếp tục chịu thêm áp lực, ta biết ngươi rất kiên cường như ngươi hãy nhìn lại những gì ngươi đã làm, gϊếŧ mẫu thân, giam thân huynh đệ, đặc biệt giam phụ thân, bất cứ nữ nhân nào đặc biệt là công chúa, điều đó như một nỗi đau rất lớn, cảm giác mất mẫu thân chả lẽ ngươi không biết, Cự Thiên Phong ta hứa với ngươi nếu ngươi chấp nhận buông bỏ ta sẽ không để cho công chúa chịu thiệt, còn cho nàng vài đứa trẻ để nàng sống trong hạnh phúc"
"Ta khinh, lời nói của ngươi lấy gì ta tin chứ, ngươi tại sao không cứu nàng lại cứu hai người kia"
"Điệp Y là lời thề ta phải bảo vệ, Tống công chúa chính là sử giả bản thân ta không muốn hai nước giao tranh, cả hai đã là tỷ muội ta càng phải cứu Tống công chúa trước, với lại chả phải ta vẫn còn đủ sức cứu được tất cả mọi người, người Hung Nô nơi này thật ra cũng chỉ là giả mạo, chả lẽ bản thân ta không biết kế hoạch của ngươi"
"Được nếu ngươi nói đúng, ta nhận thua"
"Ngươi để người Hung Nô lấy hoàng thành, rao tin đúng chứ?"
"Đúng"
"Nhưng nếu quân lính Hung Nô nơi này nhất định biên cương người Hung Nô sẽ kéo đến, ngươi không nhanh không chập cùng những đội quân có sẵn đánh ngược lại, lập công chuộc tội, đầu không rơi lại có công, nhất định sẽ khôi phục binh quyền, kế tiếp ngươi se tiếp tục tiếp cận công chúa để bỏ ta, đúng chứ?"
"Đúng, nói tiếp đi, kế hoạch hoàn hảo của ta, ta không tin ngươi có thể nhìn thấu được"
"Ngươi vẫn tin công chúa còn tình cảm với mình bởi vì lúc ngươi đến mang nàng đi, nàng đã rất vui còn vì ngươi rơi lệ nên ngươi tin chắc những lời ngon ngọt sẽ khiến nàng quay về bên ngươi"
"Đúng"
"Nếu đơn giản như vậy thì ngươi cũng không cần giam nàng cùng với các hoàng tử kia, chính là sau khi hứa hẹn với nàng thì nàng lại từ chối, ngươi không tin sự thật lúc đó Tống công chúa bước vào thấy ngươi, nên ngươi mang cả hai đến đây, khi nói Hung Nô xâm lấn cũng dễ dàng qua Tống quốc mượn lực, không hao tổn một binh nào lại có được trợ lực ngươi nhất định sẽ có được ngôi vị"
"Chưa hết đâu"
"Chuyện bản thân ta đến đây cũng là muốn trừ khử ta, muốn quang minh chính đại có được nàng trong tay, ta nói đúng chứ?"
"Vậy nên ta mới nhận ra ta nên là phò mã chứ không phải ngươi, ta không chỉ là phò mã mà còn là hoàng đế của đất nước này"
"Không được đâu, ngươi có chí nhưng chỉ trách ngươi sinh sai thời điểm mà thôi, muốn ngồi vững thì ngươi phải được triều thân cũng hoàng thân chấp nhận, còn phải có sự chấp nhận của một người nữa mới có thể đăng cơ, đó chính đương kim hoàng thái hậu, điều tiếp theo chính là làm sao thuyết phục hoàng thái hậu để đồng ý cho ngươi đăng cơ"
"...", Thiên Phong hoàn toàn kinh ngạc, mọi biến cố mọi việc mà hắn nghĩ đến thì chưa đầy một canh giờ đã có người nhìn thấu, lại có người mà hắn không ngờ đến nhất
"Chính là dùng tôn nữ duy nhất của hoàng thái hậu cùng với sự tín nhiệm hoàng tử, thêm chiếu chỉ của tiên hoàng, nếu hoàng thái hậu không chấp nhận thì thiên hạ Minh Thiên Quốc này cũng ca tụng ngươi như một hoàng đế. Ta nói không sai chứ?"
"Haha", Thiên Phong cười lớn hắn đã thua, hắn không can tâm điều đó, "Đúng đó là toàn bộ kế hoạch của ta, làm sao ... làm cách nào mà ngươi biết được, là ai? AI LÀ KẺ TIẾT LỘ?", hắn như muốn ăn tươi nuốt sống hai người kia, hắn nhìn đến Hí Thiên rồi nhìn đến Hồ ly, chỉ có hai người mới biết được kế hoạch của hắn, cũng chỉ có hai ngươi cùng hắn làm nên cơ đồ, hắn đau đớn
"Không ai tiết lộ cả"
"TA KHÔNG TIN"
"Càng nên tin đi Cự Thiên Phong, lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi ta đã thấy được một thống soái nắm gọn trăm quân điều động bảo vệ thành trì vững chắc, nhưng còn bây giờ ta chỉ thấy một kẻ bị hư danh ảo mộng che đi tầm mắt, ngươi đã thua, ngươi đã mất hết những thứ đáng lí sẽ thuộc về ngươi. NGƯƠI THUA RỒI"