Yêu Sai Nhưng Cưới Đúng Người

Chương 23

Chương 23: Hồ ly Bảo Bảo không thoát được
"Tưởng ai? công chúa đấy à, lâu rồi không gặp", Hồ ly nhanh chóng thân cận nàng, đem nàng ra đùa cợt, cô tiến sát đến người nàng, sát đến nỗi sau lưng nàng là bức tường, cô thấy lạ bởi thế trước đây dù là nam hay nữ khi cô làm thế này đều e thẹn đỏ mặt còn nàng thì ẩn trong đôi mắt là sự tự tin không hề giảm.

Dương Nghi không ghét cô nhưng nàng cũng không thích cô, cái ngày hôm đó nàng vẫn nhớ cái con người khiến nàng không nói lại được, nàng cho mình là nữ nhân thông minh nhất thiên hạ chưa từng có câu đố này nàng giải không được, vậy mà trước cô trước sự an nguy của muội muội nàng lại thua bị đem đi, hôm nay nàng lo lắng muội muội vẫn chưa về nên một mình đi quanh phủ lại thấy cô, lại còn bị cô đưa về hình dạng mờ ám này nữa, "Ngươi ... "

"Không không ta là Bảo Bảo, nàng phải gọi ta như vậy tiểu Nghi bé nhỏ của ta"

"Vô liêm sĩ"

"Tiểu Nghi của ta thật khả ai, nàng nói cho ta biết, tại sao nàng lại tự tin như vậy, cả thiên hạ này đều biết ta đẹp hơn nàng", bốn chữ cuối Hồ ly Bảo Bảo nhấn mạnh nói chậm nói rõ

"Bổn cung không so đo với kẻ thất bại đứng đây đau lòng"

"Ồ", Hồ ly ngạc nhiên vài phần cô biết nàng đã hiểu sai

"Sao lại ngạc nhiên chứ? Bổn cung không hiểu hắn thật có chút nhan sắc nhưng một mỹ nhân như ngươi lại thêm muội muội của bổn cung lại điêu đứng vì hắn"

"Quá khứ có vài chuyện mà nàng không ngờ tới đâu", Hồ ly nhìn khuôn mặt cau có khuôn mặt sát đến khuôn mặt nàng rất có thể chạm nhau, "Thế nhưng có một thời gian ta đã ngu muội vì phò mã nhưng bây giờ có người khiến ta còn ngu muội hơn gấp mấy lần, ta với phò mã chính là thần tượng còn với nàng chính là yêu"

Dương Nghi tai nghe, cảm nhận môi mềm mại kia dán lên môi mình, từ từ cơ thể dần yếu sức đi, nàng không hiểu từ lúc sinh ra sức mạng của nàng đã hơn rất nhiều nam nhân, nàng chính là nữ nhân văn võ song toàn, và nam nhân cả Tống quốc e rằng không ai xứng với nàng, nhưng nơi này nàng đã thua lại chính là một nữ nhân người giờ phút này đang cướp đi nụ hôn đầu cũng như sức lực của nàng, có lẽ thời khắc yếu đuối duy nhất kể từ khi nàng bắt đầu biết nói.

Hồ ly vui vẻ tận hưởng, điều khiến cô bất ngờ chính là năng lượng của nàng quá nhiều, hôm nay thật sự cô đã bị nàng chinh phục, nhìn vẻ nữ nhân yếu đuối bất chợt lòng ngực cô đập rộn ràng, trí óc cô ghi nhớ rõ dáng vẻ này, cô vui vẻ tặng nàng một dấu hôn nơi cổ trắng nỏn, "Tiêu Nghi, nàng là của ta"

Dương Nghi tức giận nàng cao ngạo bây giờ đang cố gắng đứng trên đôi chân mình, "Hỗn đãng, ngươi đã làm gì bổn cung ...", chưa dứt câu nàng đã không còn thấy nữa, nàng tức giận phun trào như núi lửa nàng muốn cô phải quỳ trước mặt nàng, mọi thứ mà nàng muốn chính là cô như đúng quy luật của nàng, nàng là công chúa và cô là nô ɭệ của nàng

---

Cuộc sống dần trở về dáng vẻ vốn có của nó, bây giờ Tống quốc và Minh Thiên Quốc là hai nước đồng minh, Tống Dương Nghi cũng đã về, Hồ ly đương nhiên đi theo, cô không muốn mất con mồi, Điệp Y viện cớ theo học hỏi, sứ giả Minh Thiên Quốc bám lấy Hồ ly không muốn tách rời, chính là muốn tương lai Thần tiên tỷ tỷ bên cạnh không rời nữa

Sự xuất hiện của một người khiến Lam Kim Phúc xốn xang một cách tiêu cực khi người này lại dạy hư đứa trẻ thuần khiết của cô, giờ này là một Nguyệt Nguyệt ba lần bảy lượt muốn phục vụ cô ban đêm, câu dẫn ba hồn bảy vía cô, những chiêu trò cực kì lợi hại ngay cả cô còn bị khốn đốn nhiều lần

Bắt đầu chuỗi ngày tim phồng của cô chính là, "Hoàng thái hậu hồi cung"