Yêu Sai Nhưng Cưới Đúng Người

Chương 19

Chương 19: Hồ ly thách đấu
"Chuyện này là sao ...", giọng của Minh Thiên Dân hoàng đế vô cùng khẩn trương

"Hoàng thượng, nhi thần cáo lui", Kim Phúc nhanh chóng cưỡi ngựa về phủ công chúa, đi thẳng đến phòng nghỉ của đại công chúa, tìm đến hoa viên, tìm đến Thư phòng, tìm mọi ngõ ngách không tìm thấy ba người đâu cả, hỏi hạ nhân cũng không biết chuyện gì

Một giọng nói khá quen thuộc vang lên, "Lâu rồi không gặp Hắc Vương"

Kim Phúc nhìn đến nơi ra phát tiếng nói bởi cái bí danh này nếu không phải người chung nơi cải tạo thì không ai biết đến, và cô nhận ra đó là ai, "Hồ Ly, tôi không ngờ cô lại cùng đến nơi này"

"Câu đó nên để tôi nói mới phải, tôi không ngờ lại cùng cô rơi xuống nơi này, sống bên Hung Nô thật không dễ dàng gì?"

Hai chữ 'Hung Nô' khiến Kim Phúc giật mình giọng đầy lo lắng, "Hồ ly, cô đã bị gì?"

"Cũng chỉ là thể xác này thôi, nhưng không để Hắc vương lo lắng nhiều đâu, dù sao lần này tôi đến không có gì khác chính là đứng ra đưa trực tiếp một lời khiêu chiến, lần này nhất định tôi sẽ thắng, đến lúc đó Hắc vương ngoan ngoãn chấp nhận lời hứa năm xưa đi"

"Hồ ly, tôi xin lỗi"

"Để nó sau khi cô thua tôi đi, năm ngày nữa ngay tại hoàng cung, thắng một cứu một"

"Được rồi tôi chấp nhận"

---

Năm ngày sau, toàn bộ hoàng cung đã bị chiếm giữ bởi đội quân Hung Nô, bởi lần này Hô ly dẫn quân phối hợp cùng Cự Thiên Phong dẫn đường vào cùng với binh khí mua từ Quân Kha Tử, Lam Kim Phúc sớm đoán được bởi cô biết với năng lực của Hồ ly thì thời gian này cô không có khả năng làm chuyện điên rồ nhất, cô phải dưỡng sức ăn ngủ nghỉ để hồi phục đủ 10 phần sức lực.

Kim Phúc sáng sớm đã thức dậy, việc đầu tiên chính là thoát khỏi đám quan binh được hạ lệnh đến bắt người, "Nhanh nhanh, bắt lấy phò mã, nhanh"

Từ những góc tối nhất những của Kinh Thành Kim Phúc an toàn tìm đến cửa thành phía Bắc, mặc kệ đám ngự lâm quân có trông chừng nghiêm ngặt như thế nào đi chăng nữa cô vẫn bước đến nơi hẹn với hồ ly, sân đấu trong hoàng cung. Đứng giữa sân Kim Phúc không cần lên tiếng xung quanh xuất hiện rất nhiều cây đuốc sáng, làm bừng sáng cả một khuôn viên, lần lượt xuất hiện Cự Thiên Phong, Hồ ly, và một người mà cô không hề biết, người này mang đến cho cô nỗi bất an, khiến cô vô cùng lo lắng

Hồ ly lên tiếng, "Quả nhiên không thể nào chặn được phò mã rồi, chắc phò mã cũng đã lâu rồi không nhớ đến các bài tập thường ngày nhỉ, hôm nay tiểu nữ mạn phép đưa phò mã trở lại, chỉ cần phò mã trong thời gian một nén hương nhất định tiểu nữ sẽ giữ lời hứa thả một người theo ý của phò mã"

Kim Phúc không phải là không nhớ những bài luyện tập tập mà là một thời gian một nén hướng nếu không nhanh nhất định người thiệt mạng chính là bản thân, một nén nhang không phải quá nhiều cho loạt bài tập, nhưng đến đây rồi cô chả có đường lui nữa, đành nhảy xuống cơ quan bị bao trùm lấy toàn màu đen, không một ánh sáng không một tiếng động

Bước đầu tiên, xung quanh mọi phía đều xuất hiện bắt đầu có tiếng động cực nhỏ dường như có tiếng kéo đá rất rất nhỏ, bước thứ hai là tiếng căng của sợi dây kèm theo tiếng của đá lật, Kim Phúc vẫn không thể nhìn ra được đây là chuyện gì, xung quanh tối đen như mực, chỉ có âm thanh mà thôi, cô không dám bước thêm một bước nào nữa, phái trước không thể thấy được gì cả, cứ như đôi mắt bị khóa không gian không một khe hở ánh sáng, ánh sáng duy nhất chính là sau lưng lối vào ban đầu, cô thầm than, "Thật là biết cách làm khó, hồ ly tôi mà ra được đây cô nhất định sẽ nát mông với tôi", suy nghĩ sâu thêm, "Đây là quá khứ không phải hiện đại, một khi đã thiết lập cơ quan nhất định sẽ theo một trận pháp nào đó dựa vào thiên trận ngôi sao trên trời, quá khứ người ta vẫn chừa cho bản thân một con đường sống, nơi này bốn bề là bóng tối, xung quanh là ám khi, bên dưới chân là hầm chông"

"A", cô hét lên một tiếng, không có tiếng vọng lại, như trong không khí lại lẫn một chút mùi của người Minh Thiên Quốc, cô nghĩ rốt cuộc đường này thông đến đâu

Phía trên hồ ly vọng xuống, "Chưa gì đã hét rồi phò mã đừng vậy chứ, còn nhiều thứ đặc biệt đặc sau lắm, phò mã đã hết một phần ba thời gian rồi đấy", sau đó là giọng cười mà Kim Phúc đã nghe nhiều năm vẫn không thể ngăn cơ thể rùng mình một cái, cô cắn răng bắt đầu tập trung sức mạnh vào đôi mắt, đôi mắt cô đỏ rực như máu trong bóng tối như ngọn đuốt soi đường, bắt đầu theo những dấu chân để lại, không chạm đến bất kì cơ quan nào, thế nhưng để an toàn để có thể dễ dàng cướp lại người, cô đành dùng con dao cắt y phục theo đường mũi tên bay, rồi dùng một chút mực màu tinh tế quẹt lên cho giống thật, "Cửa quẹo đây rồi, không biết cơ quản sẽ hoạt động như thế nào nhỉ", máu tò mò của nữ nhân vẫn lớn hơn, tiếng va chạm kim loại không ngừng, nếu như không tận mắt trông thấy cô cho rằng hiện đại vẫn hơn, thế nhưng hàng loạt ám khí nhanh như tên bắn lực cực mạnh có thể xuyên qua cơ thể bất cứ khi nào muốn

Qua một hồi nương theo ánh sáng của lửa, từ từ cô chật vật ngoi lên không quên nhốt mấy chục ám khí theo bên mình ắt, lúc đến nơi cô còn giả bộ rút mạnh một cây khỏi tay để thêm phần sinh động, thật sự chỉ đến đây thôi người biết mọi chuyện thật sự kính nể Kim Phúc, ngay cả mực tinh tế của cô lại có mùi tanh y hệt máu người

Cự Thiên Phong nhìn bộ dạng kia vô cùng hả hê, "Nói đi, phò mã muốn cứu ai?"

"Điệp Y"