Chương 18: Kế truy binh
Dương Nghi bắt đầu khó ở khi nhìn thấy cảnh tình chàng ý thϊếp trong nội viên phủ phò mã giữa Như Nguyệt và Kim Phúc, nàng cảm thấy phò mã nàng thật chất không xứng, dù đã được chứng thực rất nhiều lực, chỉ riêng huấn luyện hai còn rắn kia cũng đã là hơn người, bạch xà, hắc xà là hai loài kiêng kị nhau vậy mà lại sẵn sàng ở chung với nhau, đôi lúc nàng có thấy chúng đi rất nhanh trong bóng tối nếu như không để ý nhất đính sẽ không phát hiện ra. Có lẽ việc khiến nàng khó chịu nhất chính là cái pho tượng giống như người nằm trong tay của Như Nguyệt, "Pho tượng này sao giống thật quá vậy, tay nghề quả thật là cao, ai làm ra vậy muội", hôm nay nàng thấy tượng gỗ nên muốn xem ai ngờ một cái rất giống muội muội, còn một cái rất giống tên phò mã đáng ghét kiaNhư Nguyệt thấy Dương Nghi hứng thú cũng đem cả câu chuyện dài, kể một cách hơi đẹp một chút bởi nàng cũng muốn cải thiện hình ảnh phò mã trong lòng của đại công chúa, "Tỷ tỷ thấy đó phò mã nghệ nhân xuất chúng đấy, hai bức tượng gỗ này đều là do phò mã làm, nếu tỷ tỷ thích muội có thể tặng tỷ bức tượng của muội"
"Nhưng đó là của phò mã cho muội cơ mà", Dương Nghi nhìn đến bức tượng rồi nhìn đến người sống đúng là không khác nhau là mấy, tuy rất thích nhưng dù sao nàng cũng là công chúa cũng nên lễ tiếc từ chối
"Không sao đâu muội giữ bức tượng của phò mã là được, tỷ cứ giữ bức tượng của muội, Tống quốc thứ gì cũng có nhưng muội tin nghệ nhân tay nghề thì rất hiếm có, vật tinh sảo này nếu không tặng tỷ, muội cũng không biết tặng ai"
"Muội không nghĩ khi tỷ mang đi, hai người cũng sẽ giống như bức tượng rời nhau sao"
"Không đâu, với lại phò mã có hứa sẽ bên cạnh muội mà", nàng chạm đến ngực mình, Dương Nghi không biết nhưng cũng đoán được ngoài bức tượng ra phò mã còn tặng muốn thứ khác cho công chúa
---
Một hạ nhân chạy vào Thư phòng thông báo, "Phò mã có lời triệu từ hoàng thượng"
"Vậy nên thông báo cho công chúa mới phải chứ?"
"Đây là công công truyền khẩu dụ, còn nói chuyện này không được để cho công chúa biết"
"Thần bí không tốt, được rồi ta sẽ nhập cung một chuyến, tìm cách để công chúa bên cạnh đại công chúa, an bài bảo vệ hai công chúa an toàn"
"Tuân lệnh phò mã"
"Còn nữa nói quận chúa sang ở cùng với công chúa, ta đi nhanh sẽ về liền"
Kim Phúc cùng công công đã đợi sẵn bên ngoài nhập cung, Điệp Y theo lời đến bên cạnh bài mọi trò đều hai nàng quên đi sự tồn tại của phò mã trong thời gian này, Dương Nghi như vậy thiện ảm không ít với nha đầu này, thế nhưng có lẽ nàng đã nhận ra điều khác biệt của nàng. Nàng yêu muội muội, Công chúa Minh Thiên Như Nguyệt.
Kim Phúc nhập cung, được công công dẫn đường, lúc đến nơi trước mặt cô chính là Cự Thiên Phong còn có một người khác nữa, chính là Quân Kha Tử, cô hơi bất ngờ bởi cô nghĩ rằng cả cuộc đời còn lại sẽ không còn gặp lại hắn, "Tham kiến hoàng thượng"
"Đứng lên nói chuyện đi"
"Tuân lệnh"
"Trẫm hỏi Phúc nhi có quen hai người này không?"
"Không giấu gì hoàng thượng, một người là Cự Thiên Phong, một người là Quân Kha Tử, thế tử điện hạ cũng là một phần ân nhân của nhi thần"
"Một phần ân nhân?"
"Đúng vậy, thân nương trước đây hắn từ bỏ là ân nhân cứu mạng, hai năm ở chung với nhau nhiều lần cũng cứu nhi thần khỏi chết đói, bản thân nhi thần vẫn nợ hắn một phần ơn nghĩa, nếu hoàng thượng muốn truy sát toàn gia xin nể mặt nhi thần mà tha cho hắn"
"Hay cho phò mã, nể mặt ngươi vậy còn trẫm thì sao, hai tên này khai ra chính ngươi muốn lấy đầu trẫm, ngươi là tên đứng sau chỉ hủy, trẫm không tin nên mới bảo ngươi đến đây đối chứng, nhưng ngươi đã chứng thực có quan hệ làm sao trẫm tin ngươi đây, ngươi lại xin cho một trong hai kẻ muốn gϊếŧ trẫm, thần tử vậy sao?"
"Hoàng thượng bớt giận, nhi thần bây giờ vẫn là người một nhà của hoàng thượng, nếu như vì ngôi báu kia đã sớm ra tay rồi"
"Ngươi chính là mượn danh phò mã để lấy thiên hạ để muôn dân trong thiên hạ tin tưởng nghe theo ngươi rồi ngươi sẽ bỏ công chúa qua một bên cùng với nữ nhân mà ngươi nuôi dưỡng từ bé thống lĩnh nơi này, Trẫm nói có đúng không?"
"Với khả năng của nhi thần dù là cái đầu của hoàng thượng muốn sẽ lập tức lấy được", vừa nói xong Kim Phúc đã lấy xuống thủ hạ bên cạnh Minh Thiên Dân, sau đó ném đi, "Hoàng thượng tại sao ngươi lại vu khống cho nhi thần?"
Tất cả xửng sốt không hiểu phò mã này ra tay từ khi nào, không rõ từ lúc nào, chỉ thấy người bị mất đầu ngã xuống đất, đầu một nơi người một nơi xung quanh dần dần dời ra xa sợ rằng cô sẽ lấy đầu họ nếu tức lên, hoàng thượng qua nhiều chuyện mặt không biến sắc, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp, "Vậy tại sao ngươi vẫn chưa viên phòng với công chúa?"
Kim Phúc hơi đỏ mặt, giải đáp, "Chỉ vì chuyện này mà hoàng thượng nghi oan cho nhi thần thì không đáng cho lắm, chuyện đó là chuyện của nhi thần và công chúa", cô vừa nghĩ đến cái gì đó tiễn hai tên giả mạo kia lên đường, "Nguy rồi, dương đông kích tây", bởi hai kẻ kia không phải hai người mà là thế thân, và cô biết ai đã làm chuyện này