Chương 17: Đau lòng
Về đến phòng thì nha hoàn cũng đã cho hạ nhân chuẩn bị nước tắm xong, Kim Phúc chưa vội tắm tiếp tục với tượng gỗ, cái vật mà cô lấy trong miệng tiểu hắc chính là màu đỏ đặc chế không phai, không chỉ thế Như Nguyệt còn thấy rõ hai tượng gõ đã xong chính là Điệp Y và Kim Phúc y phục, rất đẹp rất giống thật, định đưa tay cầm lấy thì nghe có giọng ngăn lại, "Chưa khô Nguyệt Nguyệt đừng chạm vào, đợi thêm một chút nữa sẽ khô lúc đó Nguyệt Nguyệt nhất định sẽ thích"Hai tác phẩm cuối cùng đã hoàn thành, Kim Phúc cũng đã thấm mệt muốn ngâm người, nên cô không suy nghĩ nhiều cởi y phục ngâm mình vào dục vũng ấm áp kia, lúc bước ra khỏi dũng vũng, "Các ngươi lui ra hết đi. đừng làm phiền ta và công chúa nghỉ ngơi"
"Vâng phò mã",
Kim Phúc không thích mặc quá nhiều y phục, nên cũng chỉ mặc mỗi cái quần đi ra, tay cầm khăn lau khô đầu, đôi mắt đang nhìn nữ nhân kia đang thổi nhè nhẹ để khô lớp sơn của tượng gỗ, "Thấy sao Nguyệt Nguyệt"
"Rất giông thật, từ những chi tiết nhỏ nhất, Kim Phúc thật sự quá tài", nàng chỉ chăm chăm vào bốn tượng gỗ, đặc biệt là pho tượng của cô
Kim Phúc đến ngồi chỗ của mình, "Cũng đến sinh nhật Điệp Y nên ta làm một cái cho nha đầu, tượng gỗ nhỏ chắc Nguyệt Nguyệt cũng biết là ai rồi, tay còn mang một đĩnh vàng, thật là ham tài"
"Vậy tượng gỗ giống Điệp Y này?"
"Đây là pho tượng của tỷ tỷ người đã cưu mang ra, tỷ ấy rất giống Điệp Y cứ như là Điệp Y từ tích cách đến cách hành xử, với ta không ai có thể so sánh bằng tỷ ấy, tỷ so với bao mỹ nhân khác tỷ không bằng nhưng với ta, tỷ là đệ nhất mỹ nhân duy nhất trong lòng"
Như Nguyệt nghe đến câu cuối cùng lại nhói trong lòng, "Thì ra Kim Phúc đã sớm có nữ nhân trong lòng, chẳng may vị cô nương ấy qua đời lại tìm thấy Điệp Y, có lẽ sau khi lớn lên sẽ cùng tạo nên một nơi ấm áp, nhưng cái cảm giác khó chịu này thật không thể cứ để nó mãi như vậy", nàng nhìn cô với ánh mắt đau khổ, "Kim Phúc nếu ngươi đã có người trong lòng vậy tại sao lại như vậy với ta, vậy tại sao lại thành thân với ta, quan tâm ta như vậy, lại ôn nhu như vậy, ngươi mau giải thích cho ta biết đi, ta chỗ nào không tốt chứ, TẠI SAO LẠI LÀ NGƯỜI KIA", nước mắt nàng đã chảy, nỗi đau này với nàng quá lớn, "Ta dã từng nghĩ mình sẽ không quên được Cự Thiên Phong thì ngươi lại xuất hiện, cứu ta, bên cạnh ta, cho đến khi ta nhận ra hình ảnh của hắn đã dần bị ngươi thay thế, có lẽ đây là ông trời phạt ra, QUẢ BÁO MÀ"
Kim Phúc không phải kẻ mù mà không thấy được đôi mắt đau thương cùng hai hàng lệ ấy từ từ xuất hiện, cái cảm giác tự trách mình lại dâng lên, còn thêm một cảm giác không muốn, đúng cô không muốn nàng giống tỷ tỷ, cô càng không muốn nàng khóc, cái bản năng của cô bảo cô nên hành động nếu không nàng sẽ rất giông tỷ tỷ, cô đưa tay lau đi nước mắt của nàng, nhẹ nhàng gọi tên "Nguyệt Nguyệt", bản năng lại mách bảo cô nên đưa nàng đi nghỉ ngơi, cô bế nàng đến giường, đôi phần phản kháng nhưng không sao so với vết thương trước đây thì chả thấm là bao
Hành động của cô khiến Như Nguyệt từ thất vọng đến bất ngờ chuyển sang cự tuyệt cuối cùng dưới cái sức lực cường đại nàng phải nằm dưới thân thể người kia, "Phò mã thả ra, phò mã làm ta đau đấy"
"Ta không thích Nguyệt Nguyệt gọi ta là phò mã, hãy gọi một tiếng phu quân đi"
Như Nguyệt lại thêm một phần đã kích, lại một lần nữa ngàm đao đang đâm vào trái tim nàng, đau đớn nàng chỉ biết khóc, thầm tâm nàng lại gào xé, "Tại sao lại đối xử với ta như vậy, là vì ta là công chúa, là vì ta là kẻ thay thế cho vị tỷ tỷ kia sao", nàng khóc mặc kệ người kia có dịu dàng như thế nào nàng vẫn khóc, cho đến khi cái gì đó mềm mại chạm lấy nàng chặn lấy hơi thở của nàng, nàng mở to đôi mắt nhìn khuôn mặt cô quá gần mình, nàng biết đó là gì là môi của nàng đang chạm đến môi của cô, mà sự việc không dừng lại ở đó càng lúc càng sâu hơn. nụ hôn cướp đi hơi thở của nàng, nhưng lại ngọt ngào khiến nàng không muốn rời đi, đến khi người kia chịu rời khỏi môi nàng
"Nguyệt Nguyệt nếu như còn khóc nữa ta sẽ hôn nàng đến khi nào nàng ngừng khóc thì thôi", thấy nàng ngừng khóc cô cũng dừng lại để nàng hít thở, "Đừng khóc nữa", cùng trán với nàng chạm vào nhau tận hưởng mùi hương trên người nàng, không phải mùi hoa gì quá nồng nàn nhưng lại khiến cô dai dứt khó quên, không biết từ bao giờ nếu không có nàng bên cạnh cô không thể nào ngủ ngon bởi cái giấc mơ xưa làm phiền đến mình, cô muốn làm gì đó tặng nàng, nàng thân là công chúa mọi thứ nàng đều có nên cô chi có thể tặng nàng một bức tượng gỗ, "Ta chỉ muốn nàng đừng dùng hai từ phò mã khi chúng ta ở riêng với nhau, hãy gọi tên ta"
"Kim Phúc", như lời nàng đã gọi tên cô
Trong lòng cô lại dâng lên mỗi nỗi hạnh phúc vô tận, cô không hiểu cảm giác này là cảm giác gì nhưng cô muốn nàng luôn gọi tên cô, muốn bảo vệ nàng, dù sau này có chuyện gì đi chăng nữa thì nàng và Điệp Y là hai người mà cô hết sức bảo hộ, "Ta ở đây"