Chương 16: Xà
Hạ nhân bắt đầu tìm kiếm thân xác của phò mã, dưới sự hướng dẫn của hai công chúa, nhanh chóng đã tìm được vị trí của phò mã, thấy động tĩnh người dưới hồ nhanh chóng xong việc ngoi lên, tay cầm một óng trúc nhỏ giọng khó chịu nhưng lại mang đầy hờn dỗi của hài tử, "Ai cho phép tiến đến hồ, các ngươi làm nó chạy mất rồi"Ngoi lên từ dưới hồ là một nam trang tuấn tú, bồ quần áo ướt đẫm ôm sát cơ thể, một số đường nét cơ thể hiện rõ, có lẽ điểm nhấn chính là khuôn mặt khó chịu như hài tử kia, từ từ bò lên bờ, chỉ chỉ từng người vừa làm nó chạy mất, "Các ngươi có biết khó khăn lắm ta mới biết nó làm tổ ở đó không, bây giờ các ngươi đền cho ra đi", nói xong Kim Phúc khoanh tay giận dữ nhìn đám hạ nhân không dám ngẩn cao đầu
"Là bổn cung kêu người mang phò mã lên đấy", giọng Dương Nghi đầy khó chịu, trước mặt nàng không còn người lạnh lùng chính trực nữa mà là một hài tử trong thân xác người lớn, nàng có khá nhiều hoàng đệ việc giáo huấn không làm khó nàng
Kim Phúc nhìn thấy Dương Nghi hơi nghiêng đầu suy nghĩ, "Ai đây?"
Hạ nhân trên dưới ngay cả Dương Nghi và Như Nguyệt đều bị câu nói này làm cho chấn động, nếu không phải đại công chúa Tống quốc thì pho tượng kia là ai. Như Nguyệt lên tiếng gỡ rối, "Phò mã đây là khách nhân của phủ phò mã mà phụ hoàng nhờ cậy, Đại công chúa Tống quốc, Tống Dương Nghi"
"À có nghe Điệp Y nói qua, nhưng chuyện ta làm liên quan gì đến công chúa Tống quốc, dù ta làm sai đi chăng nữa công chúa cũng không có quyền làm như vậy, ở đây công chúa là khách", lời nói đanh thép của Kim Phúc khiến Dương Nghi càng ghét cô hơn, trong mắt nàng cô là kẻ xuất thân bần hèn không xứng đáng với muội muội tài hoa xinh đẹp
Như Nguyệt nhẹ giọng xin lỗi, "Phò mã thật ra là ta lo lắng nên bảo hạ nhân mang phò mã lên, không ngờ lại làm phò mã mất hứng như vậy, ta sai rồi, tỷ ấy không có hạ lệnh, phò mã nói oan cho tỷ ấy rồi"
"Vậy tại sao công chúa lại nhận chứ, như vậy càng không ra thể thống gì nữa, tuy Tống quốc là một nước lớn nhưng đừng nghĩ Minh Thiên Quốc là một nước có thể ức hϊếp", hài tử tức giận xù lông nếu không ai ngăn cản hai nước nhất định sẽ có chiến tranh
Như Nguyệt cười cười đưa tay kéo những lọn tóc ướt che tầm nhìn của Kim Phúc, "Được rồi không so đo nữa, phò mã đang tìm cái gì dưới hồ vậy"
Kim Phúc cực kì nghe lời không quăng cái ánh mắt tức giận về phía Dương Nghi nữa, nhìn nhìn Như Nguyệt có lẽ là lâu lắm rồi không được ngắm nàng, cười cười, "Nguyệt Nguyệt có nhớ cái tượng gỗ mà ta làm không"
"Thì sao chứ?", nàng không hiểu ý của Kim Phúc
"Đơn giản lắm, ta làm cho Điệp Y nè, làm cho Nguyệt Nguyệt, cũng làm một cái cho ta nữa, mà ta làm mất cái màu đỏ chính con hắc xà sống trong ao nước nuốt lấy rồi, công ta chế tạo ra rất cực khổ đấy"
"Chỉ là màu đỏ thôi mà, có thể lấy màu khắc thay thế mà"
Bên cạnh đã nghe tiếng la hét của nha hoàn trong phủ, Kim Phúc quay đầu lại phát hiện thân ảnh đen trơn bóng, cô mới hét, "Tiểu bạch chặn đường tiểu hắc lại không để nó chạy mất"
Từ dưới hồ một con bạch xà trường lên, phối hợp cùng Kim Phúc bắt lấy nó, cô lấy tay bắt lấy nó ấn yết hầu để con rắn mở rộng miệng rồi lấy một vật dính trong miệng nó, rồi cô để nó lên vai mình, "Tốt lắm tiểu bạch", con bạch xà cũng trường lên vai còn lại, "Để ta giới thiệu một chút", hai con rắn yên vị trên vai theo chủ nhân đến trước mặt mỹ nhân khuôn mặt tái nhợt
"Phò mã đừng để chúng lại gần", Như Nguyệt nỗi sợ rắn dù nhỏ hay lớn vẫn không thể hết, nay lại thấy cùng lúc hai con nói sao mà nàng không sợ
"Nguyệt Nguyệt đừng sợ chúng hiện tại rất hiền, không cắn đâu, đưa tay đây, còn nhớ con rắn nhỏ đã trường qua người không, ta nuôi nó lớn như vậy đấy"
Như Nguyệt cố gắng từ từ đưa tay ra thì một bàn tay nữ nhân khác chặn lại, "Phò mã, nàng là nương tử của ngươi, nàng đang rất sợ ngươi còn hù dọa nàng nữa"
"Không liên quan đến đại công chúa nàng là nương tử của ta, tự nhiên ra biết cách bảo vệ nàng, trong khi đó hai con rắn này là ta nuôi từ nhỏ, không cắn người lương thiện, chỉ cắn những kẻ có ác tâm"
"Rắn là rắn, không phải người"
"Người còn nhiều lúc còn ma mãnh hơn cả rắn, còn độc hơn cả rắn, chưa bằng một con rắn"
"Rắn là rắn, không được đến gần muội ấy, nếu ngươi còn làm vậy ta đem hai con rắn đó gϊếŧ đấy"
Dương Nghi tức giận nói ra lời ngu ngốc nếu là hai con rắn bình thường nhất định xông vô cắn lấy nàng nhưng đây là hai con mà Kim Phúc nuôi dưỡng, một ngày hơn hai canh giờ để ngồi nói cho chúng nghe ngôn ngữ con người, đương nhiên cũng hiểu nữ nhân trước mặt tâm không độc không nên làm hại nàng, cả hai trường xuống lần vào trong ao, điều khiến hạ nhân càng thêm kính nể phò mã này chính là nhìn lũ cá cũng nối theo chui xuống đáy hồ, hai con rắn như vua của chúng
Như Nguyệt đương nhiên nhìn thấy lại còn thấy thêm vẻ chán trường của hai con rắn khi chủ nhân lại cãi nhau với nữ nhân, nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần, đẩy hai người ra hai bên, "Phò mã cũng nên đi thay đồ không lại nhiễm phong hàn"
Kim Phúc không thích Dương Nghi kéo tay Như Nguyệt, "Nàng là nương tử của ta đi hầu hạ ta, còn công chúa lúc nãy đã kinh động nàng cũng nên để công chúa nghỉ ngơi, không nên làm phiền", nói xong kéo Như Nguyệt đi dưới sự im lặng không nói lại được của Dương Nghi