Chương 15: Tâm sự
Những ngày sau đó Như Nguyệt bồi bên cạnh Dương Nghi đại công chúa Tống quốc, hai công chúa trao đổi với nhau rất hợp ý nhau, có lẽ sự sắp xếp này quả thực quá hoàn hảo cho nàng, còn Kim Phúc lại tập trung với tượng gỗ trong thư phòng không muốn ai quấy rầy Dương Nghi từ ngày đến phủ không hề thấy lại phò mã kia nghe hạ nhân nói là ở Thư phòng làm tượng gỗ lại là nữ nhân nên trong mắt nàng vị phò mã này thật không xứng đáng, "Như Nguyệt muội muội, tỷ vẫn không hiểu tại sao muội không về hoàng cung lại kiên định ở đây, muội có thể bỏ phò mã này mà"
"Dương Nghi tỷ tỷ chắc cũng có nghe về sự tích của phò mã rồi đúng không?"
"Gì mà thần tiên hạ phàm, gì mà xoay chuyển càn khôn, thật sự tỷ không tin về truyền miệng dân gian"
"Tỷ tỷ nên tin nhưng đó chỉ là phần nổi của sự việc ngày hôm ấy mà thôi, quả thật nếu không có phò mã thì giờ muội không còn là công chúa nữa, phụ hoàng cũng không còn là hoàng đế nữa, tỷ tỷ có muốn nghe sự thật về biến cố hôm đó không?"
"Muội không sợ tỷ sẽ nói lại sao"
"Tỷ tỷ không phải là người có thể làm chuyện đó, sự thật này hoàng cung ai cũng biết, tỷ tỷ chắc hẳn biết đến cái tên Cự Thiên Phong đúng không?"
"Người miêu tả người này anh tuấn phi phàm, võ công không ai bằng, thân mặc áo giáp trắng không sợ hãi dù trước mặt có ngàn quân địch là một viên tướng kì tài, rất tiếc lại vì một nữ nhân mà muốn lấy cả thiên hạ dâng làm của hồi môn, tự hủy diệt tiền đồ, có người lại nói người này đam mê danh vọng muốn làm bá chủ một phương lợi dụng tình cảm của bao cô gái, dưới tài lực tập hợp nuôi quân làm phản, có rất nhiều phiên bản khác nhau, nhưng tỷ nghĩ hai phiên bản này khả năng cao nhất"
"Tỷ tỷ biết nữ nhân của Cự Thiên Phong là ai không?"
Dương Nghi nhớ lại các hình tượng, rồi nàng nhớ đến Minh Thiên quốc chỉ một công chúa, giọng không dám tin sự thật, "Là muội thật sao?"
"Quả nhiên là tỷ tỷ thông minh, hay nói đúng hơn người muội yêu là Cự Thiên Phong không phải phò mã, hắn đã lợi dụng muội đưa quân hòng cướp lấy ngai vàng, lần đó phò mã xuất hiện muội cũng bất tỉnh mất nên không biết chuyện gì xảy ra, chỉ tin rằng phò mã sẽ giữ được ngai vàng của phụ hoàng cũng như không gϊếŧ hắn. Muội đã đúng, có thể là thiệt thòi cho phò mã nhưng muội hy vọng sẽ bồi thường một chút gì đó cho phò mã"
"Muội và hắn đã ...", giọng nói của Dương Nghi có chút lo lắng
"Không, bọn muội chỉ tâm đầu ý hợp, chuyện đó muội chừa từng với ai ngay cả phò mã"
"Phò mã chưa đυ.ng đến muội?", Dương Nghi thật không tin vào tai mình những lời này
"Đúng vậy, vậy nên tỷ tỷ đừng nói vôi, tuy trên danh nghĩa là phò mã của muội, nhưng nếu muốn bản thân có thế năm thê bảy thϊếp là chuyện bình thường, dù muội không được sủng ái cũng không sao cả"
Dương Nghi bàng hoàng, nữ nghi thiên hạ cam chịu đang ở trước mặt nàng, trong thâm tâm có gì đó không đúng, tức giận đúng đại công chúa lần đầu không thể kiểm soát được cơn tức giận. "Không thể được, hắn thân là phò mã dù là Tống quốc hay Minh Thiên Quốc đều không thể lập thê thϊếp, nếu hắn dám làm chuyện sằn bậy bên ngoài muội có thể bỏ hắn cơ mà"
"Tỷ tỷ đừng quá lo lắng, phò mã rất tốt với muội, cứ coi như muội đền đáp cho phò mã, dù sao phò mã cũng đã cứu mạng muội không chỉ một lần, có chút thiệt thòi này có gì đâu", Như Nguyệt vẫn cứ giọng nói đều đều nhưng lại mang đầy đau khổ bên trong
Dương Nghi cũng không thể làm gì hơn chính là hạ hỏa, bản thân nàng cũng đang vướng vào một cuộc hôn nhân, tuy chỉ là hôn phu nhưng thật sự nàng không thích hắn, và giờ đây nàng đã tìm ra người nàng muốn thuộc về, giọng đầy căm phẫn kèm theo chua xót, "Đúng là nam nhân không nên tin ai hết, vậy giờ phò mã của muội đang khắc tượng gỗ nữ nhân khác, như vậy có đáng không?"
"Người đó là tỷ thì sao?", Như Nguyệt không gan để nói câu đó cũng chỉ cười nói qua chuyện khác, "Tỷ tỷ y phục Tống quốc thật khá Minh Thiên quốc"
Dương Nghi cũng không làm khó gì nàng, "Đúng vậy, tỷ nghe nói y phục Tống quốc chính là là dựa trên thiên kế của người phương tây nên hơi phóng khoáng so với y phục Minh Thiên Quốc. Tỷ nghĩ sao chúng ta không thay đổi y phục xem sao?"
Cả hai vui vẻ thử hơn 20 bộ y phục chọn ra một bộ y phục thuận mắt nhất rồi mặc luôn trong ngày hôm đó, Điệp Y hay nha hoàn đều bị gạt cả hai đều rất vui vẻ đi đến ao cá được nuôi trong phủ, hôm nay cá lại nổi lên trên mặt nước dù không ai cho ăn, Như Nguyệt cảm thấy lạ gọi một nha hoàn gần đó, "Cá trong hồ bị sao vậy?"
Nha hoàn kia liền quỳ hẳn xuống, giọng run rẩy nói lại,c"Bẩm công chúa, là phò nã tự mình nhảy vào trong hồ đã qua nữa giờ vẫn chưa thấy ngoi lên, lúc say khi phò mã xuống thì dưỡng như cá bị dọa bơi trên mặt nước như công chúa đã thấy"
Như Nguyệt khó hiểu, tài năng của phò mã là một dấu chấm hỏi với nàng, nàng ra lệnh cho hạ nhân, "Người đâu, mau mau mang phò mã lên bờ. sức khỏe phò mã còn yếu lắm"