Chương 14: Ghen
Minh Thiên Dân hoàng đế thấy đứa nhỏ thảm thương cũng mở lời quan tâm, "Điệp Y có chuyện gì vậy?"Điệp Y ôm lấy hoàng thượng rồi được lão thiên gia này bế lên, giọng nức nở, "Hoàng thượng, Điệp Y bị đánh rất thảm, hơn trăm trượng", lúc này một bên Như Nguyệt đồng ý với lời nói của phò mã, chỉ nên tin một nữa
"Ai lại ngông cuồng, đánh quận chúa, nói đi trẫm làm chủ cho Điệp Y"
"Còn ai nữa, là phò mã đấy, thúc phụ đánh Điệp Y rất nặng, Điệp Y suýt nữa cũng không còn mạng để gặp hoàng thượng nữa"
"Kim Phúc to gan, dám đánh quận chúa ra thể thông này, người đâu gọi phò mã đến đây"
Không cần đi đâu gọi từ xa Kim Phúc đã nghe cái giọng làm nũng của Điệp Y, khi lại gần còn nghe đến tội trạng vô lý được gán ghép, cô tức giận nhưng không lộ ra mặt, đầu tiên cũng phải lễ nghi trước. "Thảo dân Lam Kim Phúc tham kiến hoàng thượng, hoàng thương vạn tuế vạn vạn tuế"
"Kim Phúc ngươi nói cho trẫm hay ngươi đã làm gì quận chúa", giọng nói yêu thương che mờ đôi mắt uy nghi của hoàng thượng
Kim Phúc thở dài, "Bẩm hoàng thượng, quận chúa cùng các đại nội thị vệ trong cung cá cược, lại thua quay về lại đòi trừng trị nên thảo dân mới đánh, nếu gặp người khác e là đã cắt mất đôi tay rồi, quận chúa tính tình từ nhỏ khi sống với thảo dân đã mê cá cược, thời gian qua thảo dân dưỡng bệnh quản không nghiêm nên gây nên cớ sự này, xin hoàng thượng trách phạt"
Mọi chuyện chỉ vài câu vỡ lẽ, Điệp Y rất giỏi làm nũng nếu như không sống lâu bên cạnh như Kim Phúc nhất định sẽ bị nha đầu này làm cho cảm động bỏ qua chuyện, còn có người cho thêm đồ nữa, hoàng thượng tuy là vua một nước nhưng mang trái tim phụ tử không thể thấy chết mà không cứu, mang trăm lượng bồi thường dỗ ngọt nha đầu, Điệp Y nhận tiện vui vẻ rời đại sảnh đương nhiên bên cạnh là hình phạt chép kinh phật xám hối 50 lần của Kiim Phúc
Như Nguyệt trông thấy cũng kinh ngạc vô cùng không ngờ một quận chúa lại biết làm nũng vòi tiền như vậy, không biết trong cung nha đầu đấy đã thu được bao nhiêu ngân lượng, bị thiệt mất chỉ 10 lượng đã khóc ầm trời như vậy, mất hết gia sản thật sự sẽ có chuyện lớn, nàng cũng hiểu phò mã tại sao lại vô cùng nghiêm khắc về vấn đề tài chính của Điệp Y
Dương Nghi chứng kiến cũng nữa cười nữa khóc nhưng ngoài mặt vẫn bình thản như tờ dường như không có chuyện gì cả, rồi từ từ chú ý đến phò mã xuất thân từ dưới đáy xã hội đang đứng trước mặt, thật sự nhu nhược ôm yếu nhìn không có khí chất, trong mắt nàng thấy may mắn khi vị phò mã này không đến nỗi tệ với có đôi phần anh tuần
Kim Phúc cũng không còn việc gì nữa cũng xin lui đi không ngó đến vị khách của phủ, từ từ chậm chậm đi về chỗ mà cô hẹn với nàng đợi. Như Nguyệt cho nha hoàn sắp xếp phòng cho Tống đại công chúa, nói thêm với phụ hoàng vài câu rồi đưa phụ hoàng ra cổng hồi cung, nàng nhanh chóng đến xem Điệp Y, thấy rõ cái hòm bí mật khuôn mặt vui vẻ nằm trên giường tiếp tục nghiêm túc chép phạt, sau đó là đến chỗ hẹn vẫn thấy Kim Phúc ngồi làm việc của mình phong thái không chậm không nhanh tận hưởng thời gian trôi qua, "Phò mã"
Kim Phúc lúc này mới để ý đến đến người đi đến, dự đoán nếu nàng cứ thế mà đi sẽ bị ngã không chạy không nhảy mà thoát một cái phò mã đã đỡ được người sắp ngã mời khoảng cách không gần cho lắm, "Đi đứng cho cẩn thận một chút", có lẽ cứu người nhưng nơi đặt tay lại không đúng cho lắm, lúc mà cô nhận ra thì người kia mặt đã đỏ ửng lên, trách đi cái nhìn tò mò của hạ nhân, cô được nàng kéo đến chỗ cũ
Như Nguyệt thấy trên bàn là một hình người từ gỗ đang được gọt dũa đương nhiên nàng nhận ra hình người, nhưng nhìn trên bộ y phục lại không giống y phục nào mà nàng từng thấy lại có đôi nét giống người Tống, nàng nghĩ rằng nam nhân là loại có trăng quên đèn, mới gặp đã khắc về người khác, nỗi khó chịu trong lòng nhanh chóng ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện hai người, "Phò mã thật có nhã hứng, không biết vị cô nương nào đây"
Nha hoàn một bên nghe mùi dấm chua nồng nặc, cũng sợ hãi thay cho phò mã, nhưng nhìn đến phò mã lại cầm lấy người gỗ cười ấm áp vô cùng, càng khiến họ lo lắng hơn hết thảy
"Nguyệt Nguyệt cũng nhân ra đây là nữ nhân à, người này trong quá khứ đã cưu mang lấy ta, nay đã chết nhưng tỷ ấy vẫn sống trong tâm trí của ta, nay ta muốn mượn gỗ để tưởng nhớ về tỷ ấy"
"Vậy phò mã cứ ở đó mà tưởng nhớ đi, bổn cung không làm phiền phò mã", nói xong rồi nàng tức giận bước đi, nha hoàn thân cận cũng đi theo, đi được vài ngoái lại nhìn phò mã vẫn tiếp tục thở dài rồi theo bước chủ nhân về phòng
Nha hoàn còn lại bên canh mới lên tiếng, "Phò mã sao người không giữ công chúa lại, người làm công chúa giận đấy"
"Sao lại giận chứ? Công chúa không vô lý vậy đâu, đừng lo lắng"
Thâm tâm các nàng muốn mắng vị phò mã nàng, có mù các nàng cũng biết công chúa vừa rồi chính là ghen, còn rất tức giận sau khi nghe câu giải thích của phò mã, chả lẽ thân phận nha hoàn lại tiến đến chỉ thẳng vào mặt phò mã nói công chúa thích người, người ở đây làm tượng gỗ hình nữ nhân khác như vậy là SAI